Top 7 # Xem Nhiều Nhất Truyện Gà Chọi Hay Mới Nhất 5/2023 # Top Like | Ngayhoimuanhagiagoc.com

Truyện Cười Hay: Chọi Gà

Tên cầm đầu thị thần và bọn hoạn quan trong phủ chúa rất ghét Quỳnh. Chúng bèn bàn nhau tìm cách hại Quỳnh. Chọi với Trạng thế nào nổi về mặt đối đáp nghĩa lý, văn chương, bọn chúng bày ra chọi gà. Chúng nuôi nhiều gà nòi nổi tiếng, có con ăn giải mấy năm liền, nức tiếng cả kinh kỳ, phố Hiến. Lúc đầu chúng đến gạ, Quỳnh từ chối. Sau thấy chúng nài nỉ năm lần, bảy lượt, Quỳnh chậc lưỡi: “Ừ thì chọi”. Bên kia mừng rơn, vội về phục thuốc, phục sâm cho gà đẫy lực trước khi ra sân đấu. Chúng còn dẻo miệng tán tỉnh mời được cả chúa nhận lời đến ngự tọa cuộc vui.

– Sới chọi mở giữa ban ngày vào một buổi sáng tại sân nhà Trạng. Không kể nhà chúa và lũ lâu la hầu cận, hôm ấy nhiều quan văn, quan võ trong triều, cùng dân chúng kinh thành nghe tiếng, chen chúc chật như nêm.

– Một hồi ba tiếng trống vừa dứt, cả hai đều tung gà ra sới. Gà của bọn quan thị, thoạt trông đủ biết là gà chiến lão luyện. Da nó trần trụi đỏ au, đôi mắt là hai hòn than lửa, mỏ thì quặp xuống, trông còn dễ sợ hơn mỏ đại bàng. Nó chưa rướn cổ, giang cánh, chỉ mới ướm cựa đặt những ngón chân xuống nền bằng mà bụi cát đã vẩn lên từng đám… Trong khi đó, trông đến gà của Trạng, ai cũng phải cười. Không những nó thiếu khí thế oai phong, ngay đến cốt cách bình thường của một con gà chọi cũng không có được. Nhìn kỹ, nó như loại gà sống thiến, nhưng ở đây, chưa có ai có thể bất ngờ tới điều đó. Biết đâu đấy “tâm ngẩm đá ngầm chết voi” thì sao?

– Hai “đấu thủ” gặp nhau ở vòng giao chiến thứ nhất. Người ta thấy gà của Trạng không thu thế gì, đập cánh phành phạch nhảy chồm ngay lên mổ vào đầu đối phương. Số đông khán giả vốn có cảm tình với Trạng ghét lũ nịnh thần quan hoạn, đã vỗ tay reo hò. Vừa ngay đấy, con gà thiện chiến kia ra miếng. Chỉ một loáng, nó xỉa cựa chân trái vỡ ức con gà của Trạng… Kẻ “chiến bại” rũ lông cánh nằm giẫy đành đạch… Trên chòi cao, chúa cả mừng cười khoái trá. Người đứng xem chán ngán bỏ về, còn bọn quan thị thì hò reo đắc thắng. Một tên đến trước mặt Trạng, nói khiêu khích:

– Thế mà có kẻ dám bảo gà của Trạng mấy lần chọi thắng gà của xứ Tàu. Té ra chỉ toàn đồn hão!

– Quỳnh làm bộ buồn phiền đáp lại: Vâng, các ông nói phải. Trước kia gà của tôi cũng cứng cựa, nhưng từ khi nó bị thiến nó mới đâm ra đổ đốn thế này.

– Bây giờ nhà chúa và lũ tay chân mới biết Trạng chơi xỏ, đem gà thiến ra chọi với gà chính cống. Thầy tớ chúa tôi bẽ mặt, nháy nhau rút quân cho nhanh. Trạng vẫn không tha, cứ lễ mễ ôm con gà chết, chạy theo đám quan gia, cờ, quạt… mà khóc:

– Khốn nạn thân mày , gà ơi! Mày đã bị thiến thì còn đua đòi làm gì? Tao đã bảo, mày không nghe, mày cứ ngứa nghề mà tranh chọi…Hu…hu… mày chết nhục nhã, hèn hạ cũng là đáng đời mày, chỉ thương tao tốn cơm, phí thóc, mất công toi nuôi mày, gà ơi là … con gà… bị thiến… kia ơi!

– Tiếng Trạng khóc gà “đuổi” tận vào cung cấm. Bọn quan lại đóng chặt mấy lần cửa, vẫn còn nghe văng vẳng câu chửi mỉa đau như hoạn.

Truyện Kể Về Thần Kê Cực Hay Cho Ae Sư Kê

Đây là câu chuyện cực hay về Thần kê mà Ad sưu tầm được, Các bạn vào đọc sẽ riềng á… Nếu hay thì mình sẽ úp tiếp Phần hay… Đọc xong câu chuyện càng muốn nuôi gà… gắn bó lâu dài với nghiệp sư kê… Hy vọng câu truyện giúp AE có thêm niềm đam mê… Chúc AE có một ngày vui vẻ :v

Đời Cường quá quen với cảnh chật chội 12 m 2 chuồng chim ở khu nhà lắp ghép Thành Công đang xuống cấp. Đùng một cái ông bạn thân mò đến và nói:

– Cũng được. Tao đang viết dở báo cáo tổng kết đề tài lai tạo giống cây trồng rừng cho chương trình 327 ở sáu tỉnh miền núi phía Bắc nên cũng cần yên tĩnh.

– Có phức tạp lắm không?

– Đơn giản thôi. Mày xem cụ Huy làm một hai lần là quen ngay.

– Thế thì tốt rồi.

– Tao dặn thêm, nếu ở nhà có thằng Mão Sếch hay Mão đại ca, ở biệt thự gần mép hồ gạ gẫm chọi gà mày đừng có nhận lời. Nó là thứ vi trùng uốn ván, dây vào là gà của tao chết cong người có phen đấy, mày ạ!

– Mày đi vắng nó biết tao là ai mà gạ với gẫm.

– Chưa biết chừng, thằng này máu ăn thua, cay cú vì mấy lần trước gà nó đều thua gà ô của tao. Nghe nói Mão Sếch vừa cho đệ tử đi tầm được gà chiến của cụ giáo Dậu bên Bắc Ninh. Cụ ấy không chịu bán, nó vừa nài nỉ vừa ép mua với giá năm triệu đồng.

– Yên tâm, tao sẽ trông nom nhà cửa, gà chọi chu đáo. Chúc hai vợ chồng mày một chuyến đi vui vẻ!

Từ hôm ấy Cường nghiễm nhiên thành chủ nhân ngôi biệt thự vào loại to nhất nhì làng du lịch Quảng Bá. Cuộc sống độc thân giúp anh dễ bề di chuyển. Bạn bè ai có việc cần nhờ trông nhà, anh đi liền, chẳng vấn vương suy tính gì. Tuy vậy lần này thảnh thơi, vương giả nhất trong hơn 40 năm làm cái thằng người của anh. Ở biệt thự này từ con mèo, con chó, con gà cũng sướng gấp bội lần anh lúc ỏ nhà. Đời là vậy!…

Có tiếng chuông reo gọi cửa. Cường biết đó là cụ Huy sang chơi. Anh lật đật ra sân mở khoá cổng sắt.

-Cháu chào cụ, rước cụ vào trong nhà ạ!

– Không dám, bác mới thức dậy phải không? Đêm qua tôi để ý thấy phòng khách bên này sáng điện gần hết đêm.

-Dạ thưa cụ đêm qua cháu mải viết báo cáo đến lúc sực nhớ ra xem đồng hồ đã 2 giờ sáng.

– Trí thức các bác làm việc vất vả chẳng ai biết cho.

– Vâng, thưa cụ làm viêc trí thức cốt ở cái tâm, cái chí hướng của mình thôi.

– Nhưng đời này cũng bạc bẽo quá, bác nhỉ.

– Dạ, cám ơn cụ! Cũng tại cháu bất tài thôi, cụ ạ!

– Đừng tự hạ thấp mình như vậy, nhìn bác làm việc là tôi biết cả, mà thôi, xưa nay anh hùng bất kiến minh quân là thế…

– Có lẽ cũng đến giờ rồi, con vẫn chưa xoa bóp và cho gà ăn. May có cụ sang, ta ra thăm nó một lát rồi rước cụ lên nhà xơi nước- Cường lảng sang chuyện khác.

– Tôi cũng định bàn với bác thế đấy. Giống vật nuôi nó mà chầm vập, âu yếm, chăm sóc, nó sẽ giả nghĩa mình sâu lắm, không biết đâu mà lường hết được.

– Từ bữa về đây lại được gặp cụ, cháu cũng đâm ra mê gà chọi.

Cụ Huy theo Cường hăm hở đến bên lồng gà chọi. Chú gà ô thấy hai ngưòi hăm hở đập cánh gáy . Tiếng gáy nghe đanh và gọn như một tiếng quát.

Cụ Huy chỉ con gà nói với Cường:

– Con gà này có tiếng gáy rất quý tướng. “Ngôn vi tâm thanh hình vi tâm tưởngâ€. Lời là trí là dũng của lòng, vẻ là hình của lòng. Các cụ ta còn có câu phương ngôn “Miệng người sang có gang có thépâ€. Câu này ngoài nghĩa ở mặt trái cuộc đời quyền và tiền dễ đổi trắng thay đen, còn có nghĩa là người có quyền uy, trí tuệ giọng nói trầm hùng sang sảng, đanh thép, ngắt mạch gọn hơi. Tiếng gáy như con gà ô nhà mình là thể hiện quyền uy, sức mạnh và tư chất của nó. Gà ô nhà mình ít gáy, nhưng tôi đảm bảo loại gà hèn tướng chỉ nghe nó gáy cũng đủ ngác ngơ, sã cánh, cụp đuôi lủi mất.

– Tiếng gáy như thế nào gọi là gà tầm thường ạ? – Cường thích thú hỏi.

– Nếu nghe tiếng gáy thấy đơn điệu, đều đều như mọi giống gà khác thì tiếng gáy ấy biểu hiện một tài năng tư chất tầm thường. Gà gáy theo mọi nhà, mà trong tiếng gáy không nghe thấy sự thách thức hiên ngang thì thường oai ở nhà, hèn khi ra sân xới lạ. Tiếng gáy khàn đục là gà tiểu nhân.

– Cháu đọc bao nhiêu sách, bây giờ học cụ nuôi gà lại thấy sáng ra nhiều điều.

Cụ Huy nghe Cường nói chỉ vuốt râu tủm tỉm cười. Cường lấy rượu thuốc ra xoa bóp cho gà. Cụ Huy vừa giúp Cường chăm sóc chú gà ô, nói lời âu yếm. Hai người say sưa ngồi ngắm chú gà ô thong thả mổ từng hạt ngô. Ăn no chú xoải cánh nằm ngủ phơi nắng. Cụ Huy quay sang Cường nói:

– Bác nhìn kỹ sẽ thấy gà ô nhà mình có nhiều tướng ẩn. Khi nó ngủ, đầu và cổ thả xuống đất thõng mềm như con rắn. Đó là tướng gà tử mỵ, ngủ mà như chết. Nếu nhìn kỹ, bác sẽ thấy, chỉ lúc nó phơi nắng hay đập cánh, ta mới nhìn rõ mỗi cánh chỉ có một chiếc lông trắng muốt. Đó là tướng ẩn thứ hai, gọi là gà ô điểm bạch. Gà tướng ẩn nhiều khi mới vào trận có vẻ ngu ngơ chịu đòn để thăm dò hoặc khích tướng đối phương. Vào lúc bất ngờ nó bùng lên, xuất những chiêu thức lạ và đối thủ có khi chết ngay tại trận. Điều đáng quý và đó là tướng ẩn thứ ba như bác vừa trông thấy. Gà ô nhà mình là giống gà chiến lẫy lừng nhiều chiêu độc thủ vậy mà khi nãy vừa ăn vừa cúc cúc gọi mấy chú gà con đến ăn cùng. Dáng điệu nó lúc ấy thật hiền từ, âu yếm thương quý đám gà con như cha thương con. Có nhiều con gà chọi khác đang ăn thấy gà con sán đến liền giương mắt mổ một nhát toét cả đầu. Bác đã gặp ai trên đời độc ác, thiếu tình yêu với trẻ con mà hậu vận được tốt đẹp không?

Cường nghe cụ Huy giảng giải cao hứng vỗ tay cười ngất. Anh lễ phép mời cụ lên nhà uống nước và né người sang một bên mời cụ đi trước. Cụ Huy nhìn anh gật gù ra chiều hài lòng, mến phục cử chỉ nho nhã ấy. Vào đến phòng khách Cường vừa pha trà vừa vui vẻ nói:

– Đêm qua con thức khuya thấy mệt nên sáng nay xả láng nghỉ ngơi hầu chuyện cụ. Xin cụ dạy bảo con thêm về cách xem tướng gà, rồi hai ông con mình uống rượu. Mọi thức đều có sẵn ở trong tủ lạnh, không phiền phức, diệu vợi gì cụ ạ!

– Xem tướng gà không đơn giản đâu.

– Dạ, thưa cụ con biết.

– Xem tướng gà cũng phải hiểu kinh dịch, thông suốt huyền cơ và cái lẽ biến hoá của trời đất bởi gà cũng như người vậy. Người cốt ở tướng mặt, tướng tay. Gà cốt ở đôi mắt và đôi chân.

– Con nhìn gà thấy con nào cũng giống con nào, biết xem thế nào ạ?

– Mắt gà rất khó xét đoán vì là cửa sổ của tâm hồn. Thường mắt to, mắt trơ là gà vô cảm, bất tài. Mắt mọng nước như trái nhãn bóc vỏ là gà uỷ mỵ, thiếu ý chí sắt đá khi xung trận. Mắt lầm cát là gan lì, không chịu khuất phục. Nếu đưa tay ta vào gần thấy mắt gà thu nhỏ, con ngươi bé tí ti như một chấm sáng ấy là gà thông minh, nhiều mưu lược,có đòn tập hậu hay tạt ngang bất ngờ. Dẫu sao nhìn vào mắt gà còn tuỳ thuộc vào sự giao cảm với người mà suy đoán những yếu tố hư tĩnh vô vi trong con ngươi, vành mắt của gà. Người có tâm càng sáng, đức càng cao, càng dễ giao cảm với loài vật.

– Mới chỉ có đôi mắt gà cụ đã dẫn giải ngần ấy điều thì xem chân gà chắc còn nhiều điều thú vị – Cường xuýt xoa nói.

– Đúng thế. Bác làm ơn cho lão xin một hớp rượu, rồi ta bàn tiếp.

Cường đứng dậy lấy rượu ngâm rắn ngũ xà rót vào chai pha với rượu thuốc ngâm theo bài “Dưỡng huyết khu phong†mà cụ Huy vẫn thích. Anh mở tủ lạnh lấy ra bát bầu dục đã thái sẵn, rót ít nước sôi, lấy thêm ít tiêu, mắm, chanh, ớt. Hai ông cháu vui vẻ uống rượu, nhìn ra hoa viên biệt thự. Nắng đã lên cao rắc những bụi sáng vàng trên từng tán lá. Xa xa phía hồ Tây mặt nước đong đưa, chao nghiêng cánh võng theo ngọn gió sớm mùa hè. Cường cảm thấy cuộc sống đáng yêu, thú vị và nhiều điều anh còn chưa biết, chưa khám phá hết. Cụ Huy bắt đầu giảng giải anh nghe về tướng chân gà. Hơi men làm cụ thêm say sưa, hào hứng.

– Cái tinh, cái tướng gà hiện rõ ở đôi chân. Đùi là thượng túc. Cẳng là hạ túc. Thượng hạ đều nhau là tướng tầm thường. Hạ đoản, gà nhanh nhẹn, biến hoá vô thường. Gối chùng, gà có sức bật cao, mạnh. Gối thẳng, gà thường chậm, ít biến hoá. Kheo treo là tướng lạ, tướng quý khiến đôi chân gà khi vào trận thực hư biến hoá không biết đâu mà lường. Chính danh trên mặt vẩy, vô vi biến hoá trong phát hiện suy đoán là nguyên tắc cơ bản của thuật xem tướng chân gà. Ống chân của gà có hai mặt âm- dương . Mặt trước (mặt dương) vuông vức, có hai hàng vẩy to, hai bên mép là thành sắc lạnh. Mặt sau (mặt âm) tròn, mềm. lấm tấm những vẩy nhỏ như hạt kê. Mặt âm phải sáng bóng, nổi hạt và ấm nóng. Mặt dương phải khô lạnh, phải biểu hiện chính danh, nghĩa là phải có dấu hiệu của sự tôn quý thanh cao, hàm đủ: Nhân — Trí — Hùng – Lược.

Ở mặt dương của ống chân gà phía trên áp gối là thiên, phía dưới áp bàn là địa. Hàng trên cùng vốn có hai vẩy, nếu chỉ có một vẩy che kín là con gà của giời. Ở hàng một là đệ nhất án thiên, hàng hai là đệ nhị án thiên, hàng ba là đệ tam án thiên. Sang đến hàng thứ tư lại trở về gà tầm thường. Đạo dịch nói rồi, thịnh mãi sẽ suy vậy.Gà con của giời ra đòn vũ bão hiên ngang như sấm gầm, chớp giật. Điểm nổi bật là gà không bao giờ chịu khuất phục, cho dù thân thể bầm nát. Nhưng đã là gà con của giời thường có thiên sứ mách bảo đòn hiểm để thoát nạn, giành chiến thắng bất ngờ. Gà án thiên cũng giống con gà ô nhà mình lúc nãy, không cắn gà con lại còn cho chúng ăn và không đánh kẻ thù khi chúng chưa ra đòn đánh trước… Áp bàn mà chỉ có một vẩy che kín gọi là tướng quỷ hay tướng phủ địa. Tướng này cho thấy gà có nhiều đòn hiểm, đòn tập hậu, luồn cánh hay tạt chéo. Đòn gà biến hoá vần vũ như thiên la địa võng, dễ dàng hạ gục kẻ thù hung hăng, hở miếng, lộ sườn.

– Cụ đã dạy con một bài học vô giá về triết lý nhân sinh chứ không đơn giản là việc xem tướng gà nữa. Con phải cảm ơn anh bạn đã cho con cơ hội gần cụ những ngày này. Hai ông cháu mình uống tiếp dăm chén rượu mừng cuộc tao ngộ. Thức ăn nguội hết cả rồi, cụ ạ!

Họ vừa uống rượu vừa quay sang bàn chuyện thời sự, chuyện nhân tình thế thái. Có bàn rộng đến việc đời Cường mới thấm thía câu ngạn ngữ “bảy mươi học bảy mốtâ€. Cụ Huy đã kể anh nghe nhiều chuyện xảy ra trong đời. Thời trai trẻ cụ vốn là người sôi nổi, nhiệt thành và đa tài cũng lắm nỗi đa đoan. Bạn bè cùng lứa họat động bí mật trước năm Át Dậu, nhiều người văn hóa lem nhem nay lên tướng hay làm Bộ trưởng, còn cụ có bằng tú tài Tây hẳn hoi mà trước khi về hưu chỉ làng nhàng lương chuyên viên hạng bét. Có lần cụ bảo Cường rằng, nỗi bất hạnh lớn nhất đối với người quân tử là bất kiến minh quân. Nếu tìm được minh quân như Ngô Thì Nhậm tìm được Nguyễn Huệ thì dẫu có phải chết ấy là do số trời và cái chết ấy hàm chứa bao điều hạnh phúc. Một mình anh chỉ là cá thể đơn lẻ trong vũ trụ chẳng thể làm nên công tích gì vĩ đại nếu không biết dựa vào số đông, mà trong số đông ấy phải tìm cho ra minh chủ, minh quân…

Chợt từ ngoài sân vang lên tiếng gáy báo trưa của chú gà ô. Cụ Huy nghe tiếng gáy như bừng tỉnh.

– Mải nói dông dài chuyện đời quên mất đang dở bàn chuyện gà. Bác tha lỗi cho lão già lẩm cẩm.

– Dạ thưa cụ ngày còn dài. Con lại xin được nghe tiếp chuyện gà của cụ.

– Tôi đã bàn qua ống chân, bây giờ luận tiếp đến bàn chân: Bàn chân gà có ngón giữa to và dài gọi là ngón chúa, hai bên là ngón biên, phía sau ngón hậu, vị chi tất cả có bốn ngón. Xét về hình dáng, hai ngón bên phải tạo lập một góc vuông hay gần vuông. Đạo dịch rất trọng sự vuông tròn, có biến qua biến lại cũng là để đạt tới sự vuông tròn, cân đối, hài hoà. Xét về dấu tướng lạ, người ta tập trung xem vẩy ở ngón chúa. Có tướng gà con của ấu chúa biểu hiện ở chỗ vẩy thứ nhất và vẩy thứ hai tạo thành chữ Nhân . Đó còn gọi tướng gà nhân tự đầu hổ. Tướng này như Gia Cát Lượng phò ấu chúa hay Triệu Tử Long ở Tương Dương – Trường Bản. Khi lâm trận, gà tiến thoái vào ra như đi giữa trận đồ bát quái. Nếu gặp đối thủ cao cường, giữa phút nguy nan đến mức mắt mù, cổ gãy, gà bỗng nhiên trỗi dậy đá một đòn đối phương chết ngay. Gà nhân tự đầu hổ không bao giờ phản chủ hay làm nhục chủ. Nếu chữ Nhân tìm thấy ở những hàng vẩy khác, gà cũng vào lọai hay, nhưng chưa thể có tuyệt chiêu. Còn nhiều dấu hiệu của tướng linh kê khác như gà vẩy vương tự, vẩy xuyên đao, vẩy huyền kê, vẩy liên giáp thành nội, liên giáp thành ngoại… Tôi nói nhiều quá sợ bác không nhớ nổi. Đợi khi nào gặp con gà cụ thể tôi sẽ phân tích để bác hay. Bây giờ sắp quá ngọ sang mùi. Thời giờ đi mau thật. Tôi quấy quả, dông dài mãi sợ bác mất thời gian. Vậy tôi xin kiếu hẹn bữa khác…

Cường chưa kịp tiễn cụ Huy ra về, chợt có tiếng chuông gọi cửa đổ liên hồi, gấp gáp. Anh xin lỗi, nhờ cụ nán ngồi lại rồi chạy ra mở cổng. Mão Sếch ôm theo con gà tía cùng dăm bảy đệ tử bước vào. Chẳng đợi Cường cho phép, họ nghênh ngang kéo nhau xông thẳng lên phòng khách. Một gã khoanh tay dựa vào tủ buông một câu xấc xược:

– Ông chủ đâu?

Cường cau mày khó chịu, không thèm trả lời. Mão Sếch cảm thấy hơi tẽn vì thái độ của bọn đàn em nên giàn hoà.

– Ông anh tha lỗi. Bọn đệ tử của tôi quen thói cộc cằn, lấc cấc, nhưng rất tốt, rất trung thành. Ông anh khỏi lo. Tôi là hàng xóm, cụ Huy đây cũng biết.

– Vâng, tôi cũng có nghe qua và biết anh có cái biêt thự ở mép hồ. Các anh cần gì? – Cường hỏi.

– Thế ông anh là thế nào với chủ nhà?

– Tôi là bạn thân đến trông nhà, trông gà.

– Vậy cứ tạm xem anh như là chủ con ô tử mỵ. Nói cho nó nhanh! Tôi mấy bận ôm gà sang đây đá đều thua đậm. Hôm nay có con gà tía muốn cho thử sức với con ô bên này. Được chứ?…

Nhận thấy Cường có vẻ lúng túng, cụ Huy đỡ lời:

– Gà tía hở. Bác cho tôi coi một chút, được không bác Mão?

– Mời cụ cứ tự nhiên – Một gã đệ tử vừa trịnh trọng ôm gà tía đến bên cụ Huy vừa nói— Gà tía này hết sảy. Đại ca của cháu vất vả lên tận Bắc Ninh gặp cụ giáo Dậu, năn nỉ mua hết 5 triệu đấy.

Cụ Huy tủm tỉm cười, đưa tay đỡ con gà lên ngắm nghía. Nghe tiếng cục cục của con gà ô ngoài sân, tía ta hùng hổ nhảy xuống sàn, đập cánh gáy vang đầy vẻ thách thức. Cụ Huy chăm chú nghe tiếng gáy, sau đó lại gần tía một tay vuốt ve, tay kia đỡ lấy ngực nó. Cụ ngồi quan sát, trầm ngâm suy nghí chừng 15 phút rồi quay sang Mão Sếch nói:

– Con gà này đúng là linh kê. Đã lâu lắm ngoài con ô nhà này, hôm nay tôi mới gặp được một con gà quý tướng. Các bác xem: con tía này thuộc loại tầm đại, lực lưỡng hơn con ô tầm trung. Nó nặng hơn con ô ít nhất bốn lạng, cao hơn sáu phân. Đầu nó nhỏ, theo xuôi với cần cổ. Mỏ ngắn và chắc, hàm lại rộng, mổ vào đối phương cứ là dứt từng miếng thịt. Gò má cao, da mỏng, đỏ tươi. Mi mỏng, mắt sâu, con ngươi nhỏ, quầng mắt lầm cát. Ức nhỏ, mình dài, phao câu lớn. Lông nó mượt và chặt lông, nếu ngã xuống nước chỉ cần lắc mình vài cái là khô liền. Đôi chân con tía này mới thực tuyệt. Đùi dài hơn cẳng, kheo treo, bắp cơ nổi rắn như tảng đá. Ống chân đã có vẩy phủ địa, lại thêm vẩy liên giáp thành nội ở ngang tầm cựa. Bàn chân vuông vức, ngón chúa dài và bóng láng. Ai có tiền đừng nói 5 triệu mà 10 triệu, 20 triệu cũng nên mua. Quý anh Mão đã dư tiền lại rất sành chơi gà.

Cụ Huy liếc mắt thấy Mão Sếch khoái trá, châm lửa hút thuốc, mặt nghênh nghênh, hai chân nhún nhảy. Liếc sang phía Cường, cụ thấy anh hơi thất sắc, trán lấm tấm mồ hôi. Cụ càng tán dương gà tía, đám đệ tử của Mão Sếch mặt mày như nở ra, hai chân muốn nhảy cẫng. Một gã xấn lại gần Cường giả lả nói:

– Chơi chứ, ông anh? Hôm nay mới thực sự là quần hùng hội yến. Ông anh mà không dám đưa gà ô ra thử sức thì xoàng quá, uổng công tụi em xoa bóp gà tía cho đại ca suốt một tuần.

– Giang hồ có luật. Chối từ thế nào được. Ăn mãi thì đến lượt phải nôn – Một gã khác đỏ mặt tiếp lời.

– Nhưng có phải gà của tôi đâu – Cường nhỏ nhẹ đáp.

– Không được. Ông anh mới về xóm này không biết đại ca ba, bốn lần ôm hận trên sân xới biệt thự này. Có trận đại ca tôi đã chết gà lại mất toi gần trăm triệu cá độ. Oan có đầu, nợ có chủ…

Đôi bên lời qua tiếng lại mỗi lúc thêm ồn ã. Cường càng từ chối, khất lần tụi đàn em Mão Sếch càng hung hăng ép buộc. Cụ Huy chỉ ngồi im lặng, tủm tỉm cười mát và quan sát chú gà tía oai phong, lẫm liệt. Hồi lâu cụ nói bâng quơ:

– Nghĩ cũng lạ. Gà quý tướng thế này mà cụ giáo Dậu bên Bắc Ninh lại bán cho các anh?

– Không đơn giản đâu cụ ơi! Đại ca chúng cháu phải năn nỉ rát lưỡi, khô miệng nửa ngày giời mà cụ giáo vẫn làm thinh. Mãi sau cụ giáo thấy chúng cháu lì quá mới phát giá 5 triệu ngỡ là nói lỡm để xua khách về, ai ngờ đại ca chúng cháu chơi đẹp, xoè tiền ôm gà chạy ra cửa không nói nửa lời. Cụ giáo chắc là tiếc đứt ruột.

– Thế thì tôi hiểu ý cụ giáo rồi – Cụ Huy quay sang đưa mắt ra hiệu cho Cường rồi huơ tay tuyên bố – Đánh thì đánh, sợ gì mà cứ giằng co mãi.

– Hoan hô cụ già. Thế mới là hảo hán làng chơi.

– Chiều nay bốn giờ khai cuộc.

– Cụ nói là đảm bảo quân tử nhất ngôn đấy. Đúng bốn giờ tụi cháu ôm gà sang đá.

– Đã bảo bốn giờ, không sai một giây.

– Ý cụ định thế nào, luật cá độ ấy?

– Tuỳ các quý anh.

– Một ăn hai mươi, xong béng — Mão Sếch tuyên bố.

– Tôi chỉ có hai trăm ngàn lương hưu vừa lĩnh xin đặt hết cho quý anh.

– OK! Gà tía thua cháu nộp cụ đủ bốn triệu. Ngoài ra, tiền cá của làng, kính biếu cụ mười phần trăm, không thiếu một cắc.

Cụ Huy quyết định đột ngột, cuộc đàm phán diễn ra quá nhanh làm Cường ù tai choáng váng, lo sợ. Anh ớ người không nói thành lời, chỉ biết nở nụ cưòi hình thoi, đôi mắt đờ ra ngây dại. Khi bọn Mão Sếch ôm gà lục tục kéo nhau ra ngoài quán bia đầu ngõ, Cường mới hoàn hồn. Anh lắp bắp hỏi cụ Huy:

– Cụ ơi! Con lo lắm! Bạn con lúc đi dặn đi dặn lại đừng có dây với bọn Mão Sếch. Lên đến phòng chờ máy bay anh ấy còn chưa yên tâm, chạy xuống nắm tay con nhắc phải chăm sóc, bảo vệ gà ô.

– Bác cứ yên tâm. Tôi biết bụng bạn của bác và bác ấy cũng hiểu bụng tôi.

– Yên tâm làm sao được hở cụ? Nếu gà ô của bạn con có mệnh hệ gì, con biết ăn nói thế nào?

– Bác chưa hiểu nên lo là phải. Thư thả ngồi tĩnh tâm uống nước tôi nói bác hay.

– Hồi nãy nói chuyện với bác về tướng gà tôi còn quên chưa nói hết. Tướng gà rất khó xét đoán nhưng luyện nhiều vẫn có thể phát hiện, tìm được linh kê giữa muôn ngàn con gà tầm thường khác. Trong giới chơi gà chọi còn nghiệm thấy giữa chủ và gà có duyên may, có luật nhân quả, luật tương xung tương hợp. Quý vật tầm quý nhân chứ quý nhân không tầm quý vật. Có những con vật ở với chủ cũ hiển hách chiến công nhưng khi về tay người khác thành gà đạp mái. Luật nhân quả cho thấy chủ nhân từ, luôn chăm sóc vỗ về, thương gà như thương con, yêu gà như yêu mình thì linh kê ra trận dù mù mắt, gãy cánh vẫn có thể bất ngờ chiến thắng kẻ địch mạnh hơn rất nhiều lần. Chủ nào tớ ấy, nếu ông chủ hèn hạ, thất đức không mấy khi được gà hay. Nếu ỷ vào tiền, vào thế mà ép buộc, giành giật linh kê từ tay người khác thì cái thần của linh kê sẽ biến mất.

– Cụ nói xa xôi quá con không hiểu. Con lo lắm cụ ạ! Gà ô này là bạn con giao lại bằng tất cả tình cảm từ hồi chúng con còn mặc quần thủng đít.

– Sao bỗng dưng ngưòi có học thức, thông minh lịch lãm như bác lại chậm hiểu thế?

– Quả có vậy. Lúc nãy cụ hết lời ca ngợi con gà tía. Chẳng nhẽ đó là giả dối?

– Không. Tôi khen thật. Gà tía thật sự là linh kê hiếm gặp.

– Thế thì lại càng khó hiểu.

– Nếu gà tía đang trong tay cụ giáo Dậu thì các vàng tôi cũng không dám nhận đấu. Than ôi! Anh hùng bất kiến minh quân. Tôi đã nghe trong tiếng gáy hùng dũng oai phong của gà tía ở đoạn ngân cuối cùng ẩn chứa một nỗi u hoài. Nhìn sâu vào mắt nó tôi thấy một quầng tối uất ức, giận hờn. Bác chưa sống lâu, gắn bó với gà chọi, nên bác chưa thấy được cái linh cảm ấy. Bạn bác ở nhà có thể có sự đồng cảm như tôi. Sự buồn nản của gà tía đã dồn xuống đôi chân có vẩy quý tướng rồi, bác chưa biết đấy thôi. Hai mặt âm dương của chân gà đã mất cân bằng, âm đang thịnh lên, dương bắt đầu suy. Phải biết thăm thân nhiệt biến đổi ở hai mặt ống chân và nhìn nghiêng quan sát các vệt sáng trên từng vẩy to nhỏ mới cảm nhận hết được điều này. Một lũ lưu manh giòi bọ như Mão Sếch làm sao có thể nuôi được linh kê, có nòi giống tôn quý như gà tía của cụ giáo Dậu lừng danh trong làng chơi gà chọi xứ Kinh Bắc. Ô hô!… Tiếc thay hạt gạo trắng ngần, đã vo nước đục lại vần than rơm! Anh hùng bất kiến minh quân như gà tía khác nào Phạm Tăng thờ Hạng Võ, cha con Lý Lăng chết ở ải Hồ Quan bởi Mao Diên Thọ, Tống Nhac Phi chết ở pháp trường bởi tay Tần Cối… Lão tin gà ô nhà mình cũng vì lẽ đó. Vả chăng nom tình thế lúc này bọn đàn em Mão Sếch vừa tranh cãi vừa ép buộc, hùng hổ như muốn nhai sống gà ô, nên từ chối mãi ắt cũng không xong. Hung đồ như bọn Mão Sếch sẵn sàng trói gô tôi với bác lại, đem gà ra đá. Còn việc cá độ tôi đâu có thiết, chẳng qua vì tôi muốn cho chúng nó biết và nhớ đời thế nào là luật nhân quả trong giới chơi gà chọi.

– Đành rằng vậy, con vẫn nửa tin nửa ngờ thế nào ấy.

– Tôi đảm bảo xin chịu hết trách nhiệm với bạn của bác, đừng lo.

– Nhưng cháu thương cho gà ô lắm.

– Đừng sợ. Đời một con gà được chiến đấu với con gà tía của cụ giáo Dậu còn gì vinh hạnh hơn. Tôi đặc biệt tin vào tướng gà ô điểm bạch của con tử mỵ nhà mình. Giống vật xét về màu lông nó kỳ lạ lắm. Luật về tướng ẩn trên mỗi loài vật một khác, nhưng đều rất thiêng. Loài chó, trời phú cho cái mũi để tìm kẻ thù, cái tai để nghe lời chủ. Tướng chó lạ phải là “bạch khuyển hoàng nhĩâ€, chứ đâu phải chó trắng tuyền như mấy ông buôn chó vẫn kén mang lên biên giới. Loài mèo trời lại phú cho cái đuôi để lấy đà, lái bước nhảy sao cho vồ trúng con mồi. Cho nên mèo tướng lạ phải là “bạch mưu hoàng vĩâ€, chứ không phải mèo tam thể. Loài gà khác con chó, con mèo ở đôi cánh nâng nó lên khỏi mặt đất, vươn tới trời cao. Gà ô điểm bạch là tướng thiêng, tướng lạ mà tôi vẫn chưa hình dung hết sự kỳ diệu của nó…

Truyện Con Gà Nòi Gãy Cựa

Tháng giêng là tháng ăn chơi. Câu nói này vào thời xa xưa đúng y chang. Muốn ăn muốn chơi người ta phải chuẩn bị trước. Bởi vậy tết năm nào dân trong làng cũng bỏ ra cả tháng để chuẩn bị ăn và chơi trong dịp Tết Nguyên Đán. Nói cho đúng thì chỉ có đám con nít và mấy ông già hay những người có chút đỉnh của cải không phải đi làm mới có thì giờ chuẩn bị để ăn Tết. Đám con nít lo ăn tết kỹ chẳng kém gì người lớn. Đi học từ thứ hai cho tới thứ năm thôi thành ra chúng có tới ba ngày cuối tuần để chơi và để sửa soạn các trò chơi cho ba ngày tết.

Mới đầu tháng 12 thôi mà đám con nít được lệnh tựu tập ở nhà lồng chợ để bàn chuyện ăn tết. Con nít nhà nghèo và con nít nhà giàu chia thành hai phe rõ rệt. Phe nhà giàu ít người hơn nhưng lại có tiếng nói mạnh mẽ vì có tiền. Phe nhà nghèo đông hơn. Người nghèo lúc nào cũng đông hơn người giàu. Cái điểm đó cũng ứng vào đám con nít trong làng. Phe nhà giàu do Bảy Thưa lãnh đạo còn phe nhà nghèo do Sáu chỉ huy. Sau lần đánh Bảy Thưa bầm mắt và xịt máu mũi, Sáu được con nít nghèo suy tôn lên làm thủ lĩnh đại ca vì nó có ba điều mà đám con nít nghèo không có. Thứ nhất là hay chữ hơn. Thứ nhì nó có võ và thứ ba nó không sợ thằng Bảy Thưa.

– Tụi mày muốn chơi cái gì?

Bảy Thưa hỏi và đám con nít nhà giàu la lớn. Sáu thường giễu đám con nít thuộc phe Bảy Thưa là gánh hát cải lương.

– Bầu cua cá cọp đi anh Bảy

– Lắc lô tô…

Sáu xì tiếng dài.

– Bầu cua cá cọp với lô tô hoài chán bỏ xừ. Kiếm cái gì mơi mới đi…

Hết nói thêm vào để lấy lòng đàn anh của mình.

– Đá gà đi… đá gà vui lắm…

Đám con nít nhà giàu hưởng ứng liền. Chúng nghĩ tụi con nít miệt vườn toàn là trần minh khố chuối, nghèo rớt mồng tơi thì làm gì có tiền để mua gà đá. Gà thường đã mắc huống hồ gì gà đá. Nó mắc gấp mười lần gà ăn thịt. Mà hỏng có dễ kiếm đâu nghen. Nội cái làng này không có ai đá hoặc nuôi gà đá. Các vùng lân cận chỉ có một tay đá gà mà nghe như đã bỏ nghề vì sạt nghiệp. Đó là bác Tư bà con bên nội của Sáu. Ổng giàu nhất làng Lương Hòa nên ở không ăn chơi mút mùa. Tứ đổ tường cái giống gì ổng cũng biết, cũng chơi qua. Đối với bác Tư thì hỏng phải tứ đổ tường mà là lục hay bát đổ tường.

Nghe nói đá gà Sáu ừ liền. Chuyện đá gà nhắc nó nhớ lại ông năm Hàn. Hồi còn ở trên tỉnh má nó mướn nhà của ông ta. Ông này tuổi độ năm mươi ngoài mà dê thì hỏng có ai bằng. Được người quen chỉ má nó tới mướn nhà của ông ta. Vừa thấy mặt ông ta mê má nó liền. Nhà cho người khác mướn năm chục đồng một tháng mà ổng chỉ lấy rẻ có mười đồng. Ổng còn không muốn lấy tiền nhưng má nó hổng chịu. Sau khi gặp mặt ổng đem cây si bự còn hơn cây me già trồng ngay trước cửa nhà của má nó. Từ đó một tuần lễ ổng có mặt nhà nó ít nhất hai lần. Mái nhà còn mới tinh nhưng vì muốn có cớ chính đáng để thấy mặt má nó ổng kêu thợ gỡ bỏ để lợp mái mới. Ổng tìm đủ cách để làm đẹp lòng người đẹp. Ổng dẫn nó đi theo ổng xem đá gà. Nhờ vậy mà nó cũng biết chút ít về cách nuôi và đá gà. Bởi vậy khi nghe thằng Hết nói đá gà nó ưng liền vì trúng tủ của mình mà.

– Ừa mình đá gà…

Câu nói của Sáu như là một mệnh lệnh hay là quyết định tối hậu. Bảy Thưa cũng chịu đá gà. Nó có thâm ý riêng của nó. Bấy lâu nay đá dế nó bị thua hoài. Sang tới đá cá lia thia nó càng đá càng thua đậm, thua thảm thê. Bây giờ có dịp phục hận nó dễ gì chịu bỏ qua. Biết gà rất mắc tiền nên Sáu bày mỗi phe chỉ đưa 1 con gà ra đá mà thôi. Cả bọn đồng ý. Riêng Sáu cũng hơi lo trong lòng vì không biết mình với đám con nhà nghèo có tiền mua gà để đá không. Đợi cho phe của Bảy Thưa đi hết Sáu họp ban tham mưu của mình bàn chuyện đá gà.

– Làm sao mình có gà để đá anh Sáu?

Thằng Dắt hỏi nhỏ. Thằng Cu trả lời thật nhanh như sợ mấy đứa khác nói trước.

– Dễ ợt… Tao thấy chị sáu Em nuôi một bầy gà. Mình mua một con…

Thằng Hết trề môi.

– Mày ngu như bò. Chị sáu Em nuôi toàn gà mái không. Gà mái mà đá cái gì…

Thằng Cu cố cãi lại.

– Sao gà mái hỏng đá được?

Sáu bật cười hỏi.

– Mày có thấy đứa con gái nào quánh lộn hôn…

Thằng Mến xen vào.

– Có chứ anh. Con Bền nó quánh lộn hoài. Nó quánh luôn cả đám con trai tụi tui nữa…

Sáu gật gù.

– Như vậy nó không phải là con gái mà nó là bà chằng lửa… Tao biết có chỗ để mình mua gà. Chỉ sợ tụi mình không có tiền để mua…

– Ở đâu anh Sáu?

– Bác Tư của tao. Ổng thích đá gà… Tao đoán ông có nuôi gà… Ổng giàu lắm… Tứ đổ tường cái gì ổng cũng biết…

– Tứ đổ tường là gì hả anh Sáu?

Sơn hỏi anh của nó. Sáu nhăn mặt vì câu hỏi của thằng em út. Chính nó cũng hỏng biết tứ đổ tường là cái mốc xì nhưng đã lỡ khoe mình hay chữ nên nó phải trả lời câu hỏi của Sơn.

– Tứ đổ tường là bốn món ăn chơi của người lớn. Tứ là bốn, còn đổ tường là…

Sáu gãi gãi đầu rồi sau cùng à lên tiếng nhỏ.

– Tứ đổ tường là bốn món ăn chơi làm đổ tường nhà của mình bởi vậy mới gọi là tứ đổ tường. Bác Tư ổng ăn chơi riết rồi tường nhà của ổng mất hết trơn…

Sơn gật đầu tỏ vẻ tin vào lời giải thích của anh mình. Anh nó được coi như hay chữ nhất trong đám con nít mà.

– Nhà ông ở đâu hả anh Sáu?

– Lương Hòa…

– Lương Hòa ở đâu?

Sáu nhăn mặt vì câu hỏi của thằng Cu. Nói chuyện với con nít vườn nhiều khi bực mình. Nhà quê hỏng chịu được. Lương Hòa là cái làng bên cạnh mà tụi nó cũng hỏng biết. Suốt đời tụi nó chỉ quanh quẩn trong làng. Con gái mười lăm, mười sáu đã lấy chồng. Con trai mười bảy đã có con. Mới bốn mươi đã làm ông nội hay bà ngoại. Sáu ước ao mình mình được trở lại tỉnh thành, được thấy ánh đèn điện, ăn bánh mì thịt, ăn cà lem cây, coi phim Tarzan hay đi sở thú coi con cọp, con khỉ… Ở đây có ánh trăng nhưng đối với đầu óc của đứa con nít như nó trăng xấu ỉn. Trăng đẹp và huyền ảo chỉ có trong đầu óc nhiều tưởng tượng của ông Đường Minh Hoàng. Tuy nhiên nó còn phải ở đây lâu lắm. Nó còn phải chơi với đám con nít nhà quê dốt, khờ và hổng biết ma lanh. Nó thèm được chơi với thằng Duy. Nó thèm được có một đối thủ đồng cân lượng. Bây giờ nó mới nhớ tới lời của ông năm Hàn khi giảng chuyện Tam Quốc Chí cho nó nghe. Ổng nói sở dĩ Khổng Minh tha Tào Tháo ở Huê Dung lộ chỉ vì ông ta biết một điều là đánh nhau mà không có đối thủ thì buồn chán lắm cũng như đời sống mà không có tri kỷ thì hiu quạnh lắm. Thằng Bảy Thưa chưa phải là kỳ phùng địch thủ của nó. Bảy Thưa có sức mạnh mà không có cái trí. Nhưng thôi không có chó bắt mèo ăn cứt. Dù sao thằng Bảy Thưa cũng là một đối thủ đủ cho nó tiêu bớt chút thời giờ nhàm chán ở cái làng mà nó đã sinh ra và lớn lên. Đám con nít tản mác dần dần vì mặt trời đã khuất sau rặng dừa. Chỉ còn Sáu ngồi trơ vơ trong nhà lồng chợ hoang vắng và đìu hiu. Tự dưng nó cảm thấy buồn, ước ao được có ba để chơi đùa với nó hay giải thích những ý nghĩ rối rắm trong đầu nó. Nó có một bà mẹ hiền nhưng nó cũng cần một người cha. Nếu không nó vẫn cảm thấy thiếu thốn.

Sáu thiếu điều mắc nghẹn khi nghe má nói sáng mai sẽ dẫn chị em nó đi lên Lương Hòa thăm bác Tư Bơ. Đúng là lù khù có ông cù độ mạng. Hơn tuần lễ nay nó đang rầu vì không kiếm ra con gà đá. Nhiều khi túng quá nó nghĩ con gà gì cũng được. Gà che, gà ác, gà cồ, gà trống, miễn là đá được, ngay cả đá thua con gà của Bảy Thưa cũng hỏng sao. Nếu không tìm ra con gà trống để đá thì nó chỉ còn cách làm cho con gà mái đá. Nó nghe người ta nói gà mái đá gà cồ nên nghĩ gà mái cũng đá được. Cũng giống như người ta vậy. Đôi khi đàn bà, con gái cũng quánh lộn, cũng đánh nhau ngon lành. Sử sách có ghi Hai Bà Trưng quánh thằng cha Tô Định chạy có cờ hay Bà Triệu rượt thằng thứ sử Lục Dận chạy mất quần luôn. Sau này có bà Bùi Thị Xuân giỏi võ quánh đám quân tướng của Nguyễn Ánh chạy xì khói. Vì vậy mà nó nghĩ cùng lắm mình sẽ lên chị Sáu Em mượn con gà mái dầu để đá với con gà nòi của thằng Bảy Thưa. Hôm qua có một thằng theo phe Bảy Thưa bí mật báo cáo cho nó biết là Bảy Thưa được ba của nó dẫn lên nhà ông Tám Gà Nòi miệt Giồng Trôm mua con gà đá bự hơn con ngỗng. Dù biết thằng này ba hoa chích chòe nhưng nó cũng đoán con gà của Bảy Thưa phải là con gà đá nặng ký lắm. Bảy Thưa có tiền thêm ba nó quen biết nhiều nên chắc chắn sẽ kiếm cho nó con gà vô địch. Nó nhủ thầm phen này mình sẽ đại bại. Thằng Bảy Thưa sẽ cười vào mặt nó. Đám con nít nhà giàu gặp mặt nó sẽ nói lêu lêu mắc cỡ.

Sáu thức dậy sớm nhất dù nó là đứa nổi tiếng chuyên dậy trễ nhất. Cả nhà ăn cơm nguội xong mới ra đường đón xe đò đi Lương Hòa. Ngồi trên xe Sáu miên man suy nghĩ đủ mọi cách để thuyết phục ông bác già cho mình con gà đá. Gà gì cũng được kể cả con gà không còn đá được. Độ nửa tiếng đồng hồ xe dừng tại ngã ba. Nguyên gia đình lội bộ trên con đường đá đỏ đi vào làng Lương Hòa nằm kề cận bên sông Bến Tre. Sơn tung tăng đi trước. Nó vui cũng phải. Sau khi anh trở thành đại ca nó được hưởng lây cái vinh quang của anh nó về tinh thần lẫn vật chất. Ngày nào nó cũng được đám con nít trong vườn cho mận, ổi, xoài cạp muốn mòn răng luôn. Ngoài ra nó còn được đám con nít nhà giàu hối lộ kẹo bánh mỗi ngày.

Riêng Sáu vì có mối lo âu trong lòng nên không hề chú ý tới cảnh đồng quê mộc mạc và đẹp như trong sách tả. Ngoài chuyện năn nỉ mua con gà của bác tư nó còn nghĩ tới vụ nhờ bác chỉ bảo về cách nuôi gà và đá gà. Làm được hai chuyện này là đám con nít trong làng sẽ tôn nó làm sư phụ. Tưởng tượng tới lúc nhìn cái mặt méo xẹo của Bảy Thưa vì thua độ gà đá nó bật cười hắc hắc. Chỉ có một điều mà nó quên mất là nó hỏng có tiền để mua con gà con chứ đừng nói con gà nói đá độ của bác Tư.

Gần đứng bóng cả gia đình mới tới Lương Hòa. Đang đi bộ ngoài nắng chang chang mà lọt vào con đường râm mát nhờ dừa cao Sáu cảm thấy khỏe khoắn. Quanh co một hồi mới tới nhà bác Tư. Ông nội có hai đời vợ thì bác Tư là con của bà nội lớn thành ra bác lớn tuổi hơn ba của nó mười mấy tuổi. Tuy gia đình sa sút vì cờ bạc song bác vẫn còn nhiều vườn tược và ruộng đất. Nhà của bác thật lớn, mái lợp ngói âm dương và cửa cẩn sa cừ rất đẹp. Mặc cho mọi người trò chuyện Sáu lửng thững ra sân cố ý tìm kiếm chuồng gà nòi của bác Tư. Nghe tiếng gáy ó o nó nhắm hướng đi tới. Đây rồi. Mấy con gà nòi đang nhởn nhơ, chạy nhảy, phùng cánh trên khoảnh sân rộng và trống trải được rào cẩn thận. Nghe tiếng ho khàn khàn nó quay đầu lại và thấy bác Tư đang đi tới. Ổng nhỏ con mà nhậu nhiều quá thành ra coi còn ốm o hơn.

– Bác có nhiều gà đẹp ghê…

Sáu gợi chuyện. Đứng cạnh thằng cháu bác Tư cười gật đầu chăm chú nhìn đàn gà nòi cưng của mình.

– Mày thấy con gà đó hôn?

Bác Tư lên tiếng hỏi. Nhìn theo tay bác Sáu thấy một con gà nhỏ con, lông trụi lủi đang đứng trong góc. So với những con gà khá thì con này xấu ỉn và trông già nua hơn. Một điều mà Sáu nhận thấy là mấy con gà nòi khác mặt mày đỏ au còn con gà này mặt tái mét như bị bệnh hoạn gì đó.

– Nó đá được hôn bác?

Bác Tư chậm chạp gật đầu. Câu trả lời của bác hơi miễn cưỡng.

– Đá thì cũng được… Nó già rồi…

Quay qua nhìn Sáu bác cười nói tiếp.

– Dòm tướng tá không ai ưa nhưng nó lại có nước đá dị nhất. Gà nòi thì da đỏ hoét còn con gà nòi này da thịt của nó xanh mét. Bởi vậy tao mới đặt cho nó cái tên Đơn Hùng Tín. Nước đá của nó hay lắm. Chỉ có điều nó bị gãy một cựa… Bác gái của mày bả đòi hon nó…

Sáu quay nhìn bác Tư. Nó thấy ông bác già có vẻ buồn vì bị bà vợ hăm he mần thịt đứa con yêu quý của ổng.

– Bác cho con đi bác… Con muốn có con gà nòi…

– Mày xin để làm gì?

– Để đá…

Sáu từ từ kể lại vụ thách đá gà với thằng Bảy Thưa. Bác Tư chăm chú nghe. Ổng có vẻ thích thú về cuộc cáp độ giữa hai phe giàu nghèo này. Nó làm cho ông ta nhớ lại thời ăn chơi huy hoàng của mình. Đợi cho Sáu kể xong ổng xoa đầu thằng nhỏ cười ha hả.

– Tao cho mày con gà Đơn Hùng Tín để đá với thằng Bảy Thưa. Mà tao phải chỉ cho mày vài ngón nghề thì mày mới thắng nó được…

– Người ta cũng như gà đều có cái tướng nghe mậy. Có người tướng sang, có người tướng nghèo. Cha mẹ mà lấy vợ gả chồng cho con cái cũng phải xem tướng…

– Có phải người ta gọi là coi mắt hôn bác?

Bác Tư gật đầu tợp hớp rượu đế. Khà tiếng nhỏ bác tiếp với giọng khàn khàn có lẽ vì nhậu hoài.

– Người ta đi coi mặt đó. Con gái mà mặt chùng ục thì hổng ai thèm cưới đâu. Con gái mà mặt buồn như đưa đám ma thì ai mà dám lấy…

– Sao dậy bác. Con gái mặt buồn mới đẹp chứ bác…

Bác Tư hứ tiếng nhỏ.

– Đẹp gì mậy. Con gái mà mặt buồn buồn thì làm ăn hổng khá. Đánh bài cào thì bù trất… Còn kéo dì dách là hoắc…

Tợp thêm ngụm rượu bác Tư bắt sang chuyện khác.

– Mày hổng nghe ông bà mình có câu ” Ai ơi chớ lấy học trò… Dài lưng tốn vải ăn no lại nằm…” sao…

Quay qua nhìn Sáu ổng cười cười.

– Ở ruộng mà có thằng rể như mày thì làm sao mà cày cấy hoặc bồi mương bè dừa được. Bởi vậy má tụi bây dọn lên tỉnh cũng phải…

Sáu hổng có muốn nghe chuyện đó nên tìm cách hỏi qua vụ gà.

– Bác nói gà có vãy hả bác?

– Rắn kỵ khoang, gà kỵ vãy nghen mậy… Riêng con gà Đơn Hùng Tín của tao là ngoại lệ. Nó thuộc loại gà dị tướng…

Dù không biết cái dị tướng của con gà là tướng gì nhưng Sáu cũng không cãi lại bác Tư. Nó nghĩ được ổng cho con gà là sướng rồi. Dù nó có dị tướng, dù mặt nó xanh như Đơn Hùng Tín cũng thây kệ miễn là nó đá được còn ăn hay thua tính sau. Sáu tự an ủi mình như vậy. Buổi sáng thức dậy trước khi đi dìa bác Tư còn đưa cho nó chai dầu gió rồi thì thầm.

– Nó mà không chịu đá mầy cho nó nhậu cái này… Thuốc bùa đó…

Về tới nhà không đợi anh ra lệnh Sơn chạy báo tin cho thằng Chiến vì nhà nó gần nhất. Lát sau lũ trẻ trong vườn lần lượt kéo ra mảnh đất trống sau nhà Sáu.

– Con gà này đá được hôn anh Sáu?

Thằng Hết lên tiếng trước nhất khi thấy con gà nòi Đơn Hùng Tín.

– Nó đá mấy độ rồi đó mầy. Độ cuối cùng nó thắng mà bị gãy một cựa nên bác tư tao hổng cho nó đá nữa…

– Sao mặt nó xanh lét vậy anh Sáu?

– Bác Tư tao nói nó có dị tướng. Tụi bây biết Đơn Hùng Tín hôn?

Đám con nít lắc đầu. Toàn dân miệt vườn thì sức mấy có sách truyện mà đọc. Được thể Sáu tha hồ ba hoa chích chòe.

– Ổng giỏi lắm đó… Con gà này mặt xanh như ổng nên đá dữ lắm…

Đám con nít nhà nghèo tin lời đại ca. Hổng tin cũng hổng được vì cho tới bây giờ chưa đứa nào tìm ra con gà đá dù là gà che, gà ác, gà cồ hay gà mái. Con gà xấu ỉn này dù sao cũng là gà nòi, còn đá ăn hay thua gà Bảy Thưa chuyện đó hậu xét. Thằng Hết có bổn phận đem lúa cho gà ăn. Thằng Sơn và thằng Cu dẫn gà đi chơi. Thằng Tả và thằng Chiến tắm gà còn Sáu tự mình lo vụ huấn luyện gà. Mỗi đứa đều được Sáu giao việc làm hẳn hoi. Tất cả đều nôn nóng chờ tới ngày mồng một tết. Đúng ngày đưa ông táo về trời, Sáu và Bảy Thưa đồng ý sẽ đá gà tại sân trường lúc 2 giơ chiều mồng một tết vì đứa nào cũng phải đi mừng tuổi ông bà để được cho tiền. Trưa ba mươi Sáu họp ban tham mưu lại lần cuối. Thằng Tả nói cho Sáu biết Bảy Thưa được ba nó dẫn xuống Giồng Trôm mua con gà nòi chiến lắm.

– Thằng Bảy Thưa còn nói là con gà của nó mỏ cứng lắm. Nó mổ một cái là lủng sọ liền hà… Cái cựa dài sọc anh ơi. Nhọn hoắt thấy ghê lắm…

– Mày thấy chưa?

Sáu hỏi. Thằng Tả cười hề hề.

– Thấy đâu mà thấy. Nó đâu có cho tui coi…

Sáu gật đầu làm thinh. Đám con nít tản đi dần dần để một mình đại ca Sáu ngồi lo âu và suy nghĩ.

Mồng một tết. Sáu vận bộ quần áo mới nhất. Sơn cũng vậy. Nó còn diện bảnh hơn anh bằng cách bỏ áo vào trong quần. Ăn nhanh gói xôi đậu phọng nó dô bếp ngắm nghía con gà Đơn Hùng Tín lần nữa rồi mới chịu đi theo má vào nhà bà nội để mừng tuổi. Bà lì xì ba chị em nó mỗi đứa một đồng. Trên đường trở về nhà Sơn chê bà nội lì xì ít xịt. Sáu cũng đồng ý. Má nó làm thinh mà nét mặt buồn hiu. Nó nghe chị hai nói bà nội hỏng có thương má mình. Dù còn nhỏ nó cũng đã nhận ra sự khác biệt về cách thức của bà nội và mấy cô đối xử với gia đình nó. Nếu ở nhà bà ngoại nó là ông hoàng tử bé thì ở nhà bà nội nó là thằng ăn mày. Ở nhà ngoại nó tha hồ ăn cái gì nó muốn, uống cái gì nó thích. Bà ngoại rất hiền từ và thương yêu con cháu. Nhà bà trồng nhiều cây ăn trái như mãng cầu xiêm, sa cô chê, ổi, dừa xiêm, thơm khóm… nên mấy chị em nó tha hồ ăn nửa bỏ nửa cũng hỏng sao. Trong khi dô nhà bà nội mấy chị em nó chỉ được ăn trái cây rụng trên đất. Thứ trái cây nào ngon bà nội để dành cho cháu cưng của bà.

Về tới nhà ăn cơm xong, Sáu thay quần áo cũ. Nó không thích mặc quần áo mới vì phải giữ gìn cho sạch sẽ. Ra sau bếp đứng nhìn con gà nòi bị cột dính vào cột nhà bằng sợi nhợ nó ngẫm nghĩ. Lên nhà trên nó lôi ra chai dầu gió mà bác Tư kêu là thuốc bùa. Mở nắp nó đưa lên mũi ngửi. Mùi hăng hắc và thum thủm bốc vào mũi khiến cho nó phải nhảy mũi mấy cái.

– Thúi hoắc mà ổng kêu là thuốc bùa…

Đám con nít trong vườn vỗ tay rầm rầm. Nhiều đứa đốt pháo để đón mừng đại ca ôm gà tới đá độ. Thằng Hết thì thầm vào tai Sáu.

– Thằng Thưa nó đòi cá độ anh Sáu?

Gật đầu Sáu liếc nhanh Bảy Thưa đang chụm đầu bàn tán với phe của nó.

– Độ gì?

– Đồ chơi… Kẹo bánh… Thứ gì mình có nó muốn cá hết… Nó còn đòi cá tiền nữa anh ơi… Mình đâu có tiền…

Sáu gật đầu. Thằng Tửng xen vào.

– Anh dám chắc gà mình đá ăn hôn anh?

Sáu trầm ngâm. Bác Tư có nói cờ bạc là bác thằng bần. Hỏng có thằng nào bài bạc mà giàu hết. Bây giờ thằng Thưa còn cá tiền. Nó ỷ nhà nó giàu. Sáu nghĩ tới chuyện lỡ thua độ đá gà chắc nó phải làm ăn cướp thiệt để lấy lại tiền. Tuy nhiên nó lắc đầu bỏ qua ý nghĩ đó. Làm như thế hỏng phải anh hùng.

– Tụi bây đứa nào có tiền?

Sáu hỏi đàn em của mình. Cả bọn nín thinh. Thấy đàn em nín khu nó rút trong túi của mình ra một đồng bạc mới tinh của bà nội vừa mới lì xì.

– Tao có một đồng…

Thằng Hết dụ dự giây lát mới móc ra đồng bạc mới. Xé tẹt tờ giấy bạc ra làm đôi nó nói.

– Tôi hùn năm chục xu…

Vào những năm 1950, không biết tại sao mà tờ giấy một đồng có thể xé làm đôi để làm thành hai tờ năm mươi xu. Tuy nhiên chỉ trong vòng thời gian ngắn thì hiện tượng đồng bạc xé đôi được chấm dứt.

– Em hùn 1 đồng với anh…

Sơn đưa cho anh nó 1 đồng. Thằng Tửng, Cu, Tả, Em, Chiến, Cưng, Đinh… mỗi đứa hùn năm chục xu thành ra phe nhà nghèo được 6 đồng. Cầm tiền trong tay Sáu dẫn em út tới gặp Bảy Thưa để cáp độ.

– Tụi bây có bao nhiêu tiền?

Bảy Thưa hách dịch hỏi. Sáu nhướng mày.

– Sáu đồng…

– Ít vậy…

Sáu nóng mặt vì bị đối thủ khinh mình nghèo. Nó quắc mắt nhìn Bảy Thưa. Bắt gặp cái nhìn tóe lửa của Sáu Bảy Thưa dịu giọng.

– Tụi bây có trái cây hôn?

Đám con nít vườn gật đầu lia lịa, thi nhau bỏ vào một đống to tướng. Bảy Thưa và đàn em của nó quẳng ra đống bánh kẹo. Sau một hồi so đo kèn cựa hai phe bằng lòng cáp độ. Chiến lợi phẩm là 6 đồng với bánh kẹo và trái cây. Phe nào thắng sẽ ăn nhậu linh đình còn phe thua thì trơ mỏ về nhà lục cơm nguội. Sơn thì thầm khi nhìn đống kẹo bánh.

– Mình chắc ăn hôn anh. Con gà Đơn Hùng Tin đá được hôn anh?

Dù trong lòng lo âu song không muốn làm lính phe mình nhụt nhuệ khí nên Sáu quả quyết.

– Mình sẽ ăn mà… Tụi bây tin tao đi… Tao có bùa…

Hết trợn mắt vì kinh ngạc khi nghe đàn anh nói có bùa.

– Anh có bùa gì vậy anh?

Sáu đáp tỉnh bơ.

– Bùa Lỗ Ban với bùa lỗ miệng… Chừng nào gà mình thua tao thổi cái phù là nó đá chết bỏ…

Bảy Thưa trở lại với cái lồng gà to tướng được phủ vải kín mít. Khom người nó thò tay vào chuồng bắt gà. Khi nó đặt con gà xuống đất thằng Hết buột miệng kêu trời còn Sáu thì nghe trống ngực của mình nhảy thình thịch. Nó trợn mắt nhìn con gà ô của Bảy Thưa. Thằng Tả nói đúng. Con gà ô lớn như con ngỗng hay con gà tây. Mặt mày nó đỏ au. Hai con mắt bự và to lòi ra ngoài. Thân thể nó to lớn, dềnh dàng, hai bắp chân bự bằng tay người lớn. Cái mỏ nhọn cong cong. Cỡ đó mà mổ là lủng sọ. Ghê nhất là cặp cựa dài nhọn hoắt. Nó mà đâm là lủng bầu diều. Sáu cảm thấy miệng mình khô đắng. Nó biết phen này mất toi cha đồng bạc và tiêu luôn tiếng tăm vô địch rồi. Bây giờ nó mới biết mình ngu không chịu giao hẹn để cân đo con gà trước rồi sau đó mới cáp độ. Bây giờ thì quá muộn. Chỉ có nước tiến chứ không lùi được. Nó chỉ còn có hi vọng mỏng manh con gà nòi Đơn Hùng Tín của bác Tư sẽ đá tới chết chứ không chịu đầu hàng.

– Con gà của nó thấy ớn quá anh…

Hết nói nhỏ. Sáu gật đầu. Ớn là phải. Con gà ô của Bảy Thưa đá con nít còn chạy huống chi con gà nòi gãy cựa của nó.

– Đưa con gà cho tao…

Khi Sáu thả con gà của nó ra thì Bảy Thưa bật cười hô hố. Đám con nít con nhà giàu cười rộ lên chỉ chỏ bàn tán um xùm.

– Hi…hi…hi… Con gà gì mặt xanh lè…

– Gà chết nhát tụi bay ơi…

– Chắc nó có lãi tụi bây ơi…

– Mắt nó lồi như mắt ếch…

– Há…ha… Con gà bịnh trĩ…

Bị Bảy Thưa và đám con nít nhà giàu chọc quê Sáu giận xanh mặt. Phe của nó làm thinh. So sánh hai con gà chúng đâm ra mất tự tín. Riêng Sáu ngồi im thầm quan sát hai con gà. Nó nhớ lời bác Tư nói về con gà Đơn Hùng Tín của mình.

– Chân xanh mắt ếch đá chết không chạy nghen mậy. Con gà này có dị tướng. Nó lì lắm… Mày phải cho nó uống thuốc bùa… Nhớ chai thuốc bùa của tao…

Câu nói của ông thầy gà khiến cho Sáu phấn khởi. Hất hàm nhìn Bảy Thưa nó cao giọng.

– Đá chưa?

Bảy Thưa cười hề hề.

– Đá thì đá… Bữa nay tao sẽ đem con gà của mày về rô ti…

Nói dứt Bảy Thưa xô con gà ô ra giữa đấu trường. Đứng nghênh ngang nó cất tiếng gáy vang động. Sáu chưa nghe con gà nào có tiếng gáy mạnh như vậy. Bàn tay mặt lòn dưới ức, Sáu đưa con gà của mình ra còn cách con gà ô chừng sải tay. Đây là một mánh khóe mà bác tư đã chỉ cho Sáu. Đó là dô gà, tức là xô con gà của mình vào sát đối thủ để nó nương đà mà đá liền. Mánh khóe này chỉ dùng với các tay mơ mà thôi. Biết Bảy Thưa là tay gà mờ nên nó mới chơi đòn ma giáo. Được cái đẩy của chủ con gà Đơn Hùng Tín lao vào sát đối thủ. Con gà ô còn đang ưỡn ngực gáy đâu có phòng bị. Rẹt… Con gà mặt xanh đá một cú cật lực. Chỉ có điều Sáu là con nít chưa từng đá gà nên khi xô gà nó không làm đúng cách thức do đó con gà chỉ đá cú nhẹ và không trúng chỗ nghiệt.

– Trúng…

– Trúng rùi… rùi…

– Bể bầu diều rồi…

– Xệ cánh rồi…

Đám con nít la rầm khi thấy con gà ô bị đá một cú xệ bên cánh. Tuy nhiên chỉ trong chốc lát nó lấy lại phong độ bằng cách dùng cái mỏ nhọn mổ lia lia vào đầu, cổ của địch thủ. Mỗi lần nó mỗ trúng là con gà mặt xanh phải la oang oác và lùi lại để né tránh. Rét… Con gà ô đá một đòn vào ngay đùi của con gà mặt xanh khiến cho Sáu giật mình. Bị trúng đòn con gà gãy cựa lảo đảo lùi lại. Sáu chưa kịp can thiệp thì con gà ô nhào tới. Mỏ thì ghì đầu địch thủ, nó tung người đá một cú như trời giáng. Con gà Đơn Hùng Tín lảo đảo lùi lại.

– Hết hiệp…

Sáu lanh tay sớt con gà của mình lên.

– Chắc mình thua quá anh ơi…

Sơn mếu máo. Hết đưa tay vuốt vuốt lông cánh của con gà con tay kia nó vỗ vỗ nước lạnh vào mặt con gà. Sáu thì ngậm nước phun vào mặt con gà làm cho nó tỉnh táo.

– Mình làm sao hả anh?

Sáu mím môi. Nó nghĩ tới chai thuốc bùa của bác Tư.

– Để tao bồng nó ra ngoài kia cho nó nghỉ mệt…

Tay ôm con gà Sáu bước nhanh tới gốc cây me còng. Liếc không thấy đứa nào lảng vãng nó móc chai thuốc ra. Bóp cho con gà há miệng ra nó đổ lọ thuốc bùa của bác Tư vào. Con gà nuốt ừng ực cạn sạch lọ thuốc. Trở vào đấu trường Sáu thấy Bảy Thưa cũng đang bận coi con gà của nó. Thận trọng đặt con gà xuống đất nó kín đáo quan sát. Đang lim dim như ngủ con gà chợt mở mắt ra nhìn láo liên rồi cất tiếng gáy. Dù còn khập khiểng nó cũng đi đi lại lại. Hớp ngụm nước lạnh Sáu phun phèo phèo vào mặt con gà xong miệng lầm bầm.

– Úm ba la… con ma da… cây đa…

– Ảnh làm gì vậy?

Thằng Cu hỏi. Hết làm ra vẻ bí mật.

– Anh dô bùa cho con gà…

– Anh có bùa gì dậy?

– Bùa Lỗ Ban với bùa lỗ miệng…

Đám con nít vỗ tay hò reo khi thấy hai con gà thi nhau gáy rồi châu đầu quần nhau nhứt định ăn thua đủ. Sáu mỉm cười. Chai thuốc bùa của bác Tư thật là thần diệu. Dù bị thương, dù nhỏ con hơn đối thủ nhưng con gà nòi mặt xanh lại khôn ngoan và lanh lẹ hơn. Nó chui dưới bụng, nó lòn dưới cánh để tránh bị cắn vào đầu hay tránh bị đá rồi rình rình đá móc những cú độc địa. Đúng như lời bác Tư nói nó là con gà dị tướng. Con gà ô to lớn, nặng nề nên không lanh lẹ vì vậy liên tiếp bị trúng đòn khiến mình mẩy lông cánh của nó dính đầy máu. Con gà nòi mặt xanh lòn dưới cánh địch thủ xong tung mình nhảy lên. Rét… Cái cựa còn lại của nó móc vào ngực địch thủ sâu lút cựa. Rót lên tiếng lớn con gà ô lảo đảo lùi lại.

– Rồi…

– Dô… dô… dô…

– Bể bầu diều…

– Dập mật rồi…

Đám con nít la rầm. Bảy Thưa đổ mồ hôi hột. Rét… Con gà nòi Đơn Hùng Tín nẹt một cú cuối cùng. Cái cựa dài của nó ghim sâu và dính chặt vào ngực con gà ô. Bị thương nặng và có lẽ đau quá con gà ô của Bảy Thưa kêu một tiếng lớn cắm đầu chạy trốn. Tụi con nít hò la hoan hô kẻ chiến thắng. Chúng quên mất bạn hay thù mà chỉ nhớ một điều là vỗ tay hoan hô kẻ thắng. Lát sau nhớ ra đám con nít phe Bảy Thưa mới im lìm. Đứa nào đứa nấy mặt mày tiu nghỉu. Ôm con gà vào lòng Bảy Thưa nhìn Sáu giây lát rồi đứng dậy đi một nước. Phe của nó lục tục chạy theo đàn anh. Pháo nổ tưng bừng nơi sân trường báo hiệu đám con nít miệt vườn ăn mừng chiến thắng. Chiến lợi phẩm được chia ra để ăn tết. Ngồi ôm con gà nòi mặt xanh bị gãy cựa, Sáu nhớ tới ba của nó. Không biết bây giờ ông đang làm gì?

HẾT

Truyện Nhà Có Tiểu Ngốc

Tiểu Tiện gần đây đang hẹn hò, mỗi ngày đều là vẻ mặt hạnh phúc, Tiểu Ngốc thấy ước ao muốn chết.

Tiểu Tiện nói với cậu, nếu ước ao, vậy tìm một người hẹn hò đi.

Thuận tiện giúp cậu bầy mưu tính kế, gọi cậu đi tìm cái người thu được bao cổ tay kia hẹn hò.

Tiểu Ngốc đã sớm quên đem bao cổ tay cho ai rồi, cậu chỉ nhớ rõ đối phương có một cái bím tóc.

Vừa nghe tới ‘bím tóc’, Tiểu Tiện đầu tiên nghĩ tới chính là Tề Huy. Tề Huy đã từng trêu đùa cậu nên cậu đã sớm đóng cho đối phương cái mác người – xấu. Cậu thân trọng nói với Tiểu ngốc, sau này đừng tìm Tề Huy lui tới thân thiết, bằng không sẽ có hại đó!

Tiểu Ngốc lần đầu tiên đối với Tiểu Tiện sản sinh nghi vấn, cậu cảm thấy Tề Huy không có cái gì xấu, tương phản, đối phương bản tính thiện lương, đối người chân thành, là một bằng hữu đáng giá thâm giao. Nhưng cậu không có ý đem ý nghĩ trong lòng nói cho Tiểu Tiện, lại càng không phản bác lại những gì Tiểu Tiện nói. Bởi vì mẹ cậu từng nói qua, những gì Tiểu tiện nói đều là chân lý, cậu cần là phải tín nhiệm đối phương, mệnh lệnh cậu ta nói ra cậu phải vô điều kiện, kiên quyết, nhanh chóng, không đắn đo chấp hành.

Trận chung kết ngày đó, cậu cùng Tiểu Tiện đi tới sân bóng rổ, Tề Huy cùng cậu bắt chuyện, cậu không dám vi phạm ý tứ của Tiểu Tiện, do đó lựa chọn làm thinh. Chỉ là cậu tuyệt đối không biết, Tề Huy đã bị hành động nho nhỏ này của cậu tổn thương.

Khi thi đấu, cậu nhịn không được hô một tiếng “Tề Huy cố lên!” lập tức đưa tới ánh mắt chỉ trích của Tiểu Tiện. Cậu gục đầu xuống, ngực có chút khó chịu. Hai bên đều là bằng hữu, cậu một người cũng không nghĩ tổn thương.

Con người cả đời này đều gặp phiền não, cậu từ trước đến nay vô ưu vô lự, đây là lần đầu tiên thể nghiệm đến loại cảm giác này.

Cậu nhíu mày than thở: Đối đãi thực khó!

Cái bộ dạng đó của cậu không giống như là một thanh niên tinh thần phấn chấn bồng bột mà như là một lão nhân nặng nề phiền muộn.

Tề Huy trong lúc vô ý nhìn thấy một màn kia, không nhịn được mỉm cười, trong lòng cũng dễ chịu không ít.

Trận đấu kết thúc, Tiểu Ngốc liền yên lặng rời sân bóng, náo nhiệt bốn phảng phất phía cùng cậu không quan hệ.

HLV trước đó đã hứa, nếu có thể bắt lấy quán quân liền đãi mọi người ăn hải sản.

Tiểu Ngốc thầm nghĩ, chính mình tại đội bóng là người có hay không đều vậy, căn bản không làm nên tác dụng gì. Đợi lát nữa mọi người đi ra ngoài chúc mừng thì thiếu cậu một người cũng không ai phát hiện.

Gió đầu thu thổi qua mặt mang theo chút giá lạnh. Tiểu ngốc không khỏi rụt cổ, cúi đầu đi về phía trước. Giờ khắc này nội tâm cậu tràn ngập cảm giác tịch mịch cùng cô độc, so với mùa thu tới khí trời đông lạnh, tâm tình cũng theo nhiệt độ rơi xuống vài độ.

Khi cậu đang đứng ở trạng thái cực độ phiền muộn, phía sau đột nhiên truyền tới tiếng gào.

Cậu xoay người liền thấy một thân ảnh hướng hắn cấp tốc chạy vội mà đến.

Tuy rằng cậu thấy rõ hình dạng đối phương, thế nhưng chỉ dựa vào mái tóc dài tung bay kia cậu có thể nhận ra người tới chính là Tề Huy.

Khóe miệng không kiềm được nổi lên tia tiếu ý, cậu lập tức nghênh đón, không ngờ lại đón được một cái bạo lật.

Tề Huy trừng mắt gầm nhẹ: “Lương Tiểu Hạ! Ngươi cư nhiên dám không để ý tới ta!”

Tiểu Ngốc nuốt nuốt nước miếng chuẩn bị giải thích, đáng tiếc cậu còn chưa phun ra một chữ Tề Huy đã lại cho thêm một cái bạo lật.

“Làm gì đánh tôi………” Tiểu Ngốc bưng trán kêu ô ô.

“Ta sắp bị ngươi tức chết rồi! Đánh ngươi như vậy là còn nhẹ đó!! Đổi là người khác, ta sớm đá bay hắn rồi!”

“Na…. Cảm ơn anh hạ thủ lưu tình!”

“Yêu! Ngươi đây là nói móc ta hay cảm kích ta đây?”

“Cảm kích, vạn phần cảm kích!”

Nhìn cậu một bộ nghiêm trang, Tề Huy cảm thấy rất vô lực, bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm: “Đồ tôm ngốc!”

Tiểu Ngốc nghe không rõ, nghiêng đầu: “Anh nói cái gì?”

Tề Huy tức giận: “Ta nói ngươi ngốc!”

Tiểu Ngốc: ⊙﹏⊙

“Đừng đứng trước mặt ta giả đáng thương.” Tề Huy túm lấy tay cậu, kéo đi, “Đi, ta mang ngươi đến trung tâm chơi.”

Mỗi lần ra ngoài đều làm chuẩn bị ngiều như vậy, Tiểu Ngốc nghĩ chính mình nên thành thật đứng trong trường tương đối an toàn, dù sao cậu cũng không muốn bị bọn buôn người chộp được quẳng lên thâm sơn cùng cốc.

Cổ tay bị đối phương vững vàng cầm, cảm xúc ấm áp hóa thành một cỗ nước ấm tốc hành lưu chuyển tận sâu trong tim, Tiểu Ngốc ngẩng đầu nhìn Tề Huy, nguyên bản khuôn mặt luôn mờ ảo lại rõ ràng đứng lên. Mũi thẳng cao, môi mỏng, gương mặt góc cạnh phân minh. Gió thổi nhẹ, tóc khẽ bay, bông tai bằng bạc lóe lên dưới ánh mặt trời tỏa ra quang mang lóa mắt.

Tiểu Ngốc có chút không rõ làm sao, chẳng lẽ cái tật mù mặt của mình đã khỏi rồi?

Cậu dụi dụi mắt, tầm mắt lại bắt đầu mờ ảo. Cậu cư nhiên không có một chút cảm giác thất lạc, ngược lại rất hài lòng.

Nguyên lai Tề Huy lớn lên đẹp như vậy, ngũ quan tinh xảo hữu hình, tinh xảo đến không chê vào đâu được. O(∩_∩)O~

Tiểu Ngốc theo Tề Huy lên xe bus vào trung tâm, bên trong xe tuy không nhiều người lắm. nhưng cậu liếc mắt một cái liền có thể phát hiện Tiểu Tiện ngồi ở hàng thứ hai từ dưới lên. Tâm không hiểu hoảng hốt, đột nhiên có loại xung động tưởng nhảy xe chạy mất.

Tề Huy lôi cậu xuống hàng cuối cùng, khi đi ngang qua Tiểu Tiện, cậu cong lưng cúi đầu thật thấp, tận lực kéo nhỏ tồn tại của mình. Đáng tiếc, mặc kệ cậu cố thế nào, Tiểu Tiện chính là đã phát hiện ra cậu, dù sao bên người cậu có một cái siêu cấp phát sáng.

“Tiểu Hạ.” Tiểu Tiện nhàn nhạt kêu một tiếng, sợ đến cậu hai chân như nhũn ra thiếu chút ngã xuống đất, “Cậu đến đây làm gì?”

“Cái kia … Mình …. Mình đi ….” Tiểu Ngốc đầu lưỡi thắt, thế nào cũng không nói chỉnh một câu.

Tề Huy không rõ cậu tại sợ cái gì, mạnh mẽ ấn cậu ngồi vào chỗ, giúp cậu trả lời: “Chúng ta đi trung tâm phố chơi.”

“Nga, vừa vặn tôi cùng học trưởng cũng tới trung tâm, vậy cùng đi đi.” Tiểu Tiện quay đầu nói với Tiểu Ngốc, “Tiểu Hạ, đợi lát xuống xe nhớ đi theo mình, đừng đi lạc.”

Tiểu Ngốc ừ một tiếng, sau đó ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giả một bộ trầm mặc, kỳ thực nội tâm cậu chính tựa như nồi cháo sôi đến lợi hại, bên tai phảng phất còn có thanh âm sùng sục sùng sục, cái gì khác cũng nghe không thấy. Tề Huy kêu cậu vài tiếng cậu cũng không có bất kỳ phản ứng gì.

Tề Huy thấy khó hiểu, vừa nãy còn cười cười nói nói, thế nào đột nhiên như bị mèo tha mất lưỡi rồi?

Xe bus chậm rãi rời bến, Tề Huy chịu không nổi bầu không khí trầm mặc, chuẩn bị trêu chọc Tiểu Ngốc, lấy cậu giải buồn.

Hắn bắt tay vươn đến dưới mí mắt Tiểu Ngốc, khoe ra cái bao cổ tay, lẩm bẩm: “Bao cổ tay này cũng không tệ lắm, màu sắc tốt, các loại màu đậm hỗn cùng một chỗ làm cho có cảm giác không dính bụi bẩn. Còn có, bên trên có rất nhiều lỗ, nhìn qua giống giẻ lau, nhìn gần chính thị một cái khăn lau, tuyệt không mỹ quan.”

Tiểu Ngốc phiêu mắt qua, lại nhanh chóng đêm đường nhìn chuyển qua cửa sổ. Nhìn vẻ mặt cậu rất bình tĩnh, nhưng thực ra ngực đang đổ máu: bao cổ tay ta làm thực sự kém vậy sao?! ┭┮﹏┭┮

Bao cổ tay Tiểu Ngốc dụng tâm làm lại bị người ta chê không đáng một đồng, Tiểu Tiện lập tức bênh vực: “Anh ngại bao cổ tay đó khó coi vậy đừng mang a.”

Tề Huy nói đương nhiên: “Thứ này tuy không mỹ quan nhưng cũng là một phen tâm ý, ta sao có thể tùy ý chà đạp tâm ý người khác.”

Tiểu Ngốc cảm động đến rơi lệ: Người tốt! Bọn họ đều là người tốt!!

Tề Huy thấy cậu không nói lời nào, tiếp tục lèm bèm: “Ngày hôm nay khí trời thật tốt.”

Tiểu Ngốc nhìn trời, ân, trời trong mây trắng, quả nhiên là khí trời tốt!

Tề Huy còn nói: “Bất quá đợi lát nữa trời sẽ mưa.”

Tiểu Ngốc vươn cổ hướng bầu trời mãnh nhìn, tư thế kia giống như phải nhìn thấy một mẩu mây đen mới cam lòng.

Tề Huy bỗng nhiên nói sang chuyện khác: “Từ nhỏ lão sư đã dạy, ở trên xe gặp trẻ nhỏ người già, phụ nữ mang thai phải chủ động nhường chỗ.”

Tiểu Ngốc lập tức đem đường nhìn chuyển về cửa xe, vừa vặn ô tô lức này vào trạm, cậu ở trong lòng tính toán, nếu có người già trẻ nhỏ thai phụ lên xe, cậu liền chủ động nhường chỗ.

Nhìn nửa ngày cậu không thấy được người già trẻ nhỏ hay thai phụ, mà là một cái mặt phẫn nộ.

Tề Huy đụng vai cậu, ác thanh ác khí hỏi: “Ngươi làm gì? Thế nào không để ý tới người?”

Cậu mau đem đường nhìn chuyển dời, làm bộ ngắm cảnh.

Tề Huy triệt để nổi điên, vươn tay túm lấy tai cậu, cố sức kéo.

“Ngươi không có tai a? Ta cùng ngươi nói chuyện, thế nào không để ý tới ta?”

Tai bị kéo sinh đau, Tiểu Ngốc thẳng gào khóc: “Đừng kéo, đau quá a!”

Tề Huy tức giận phản cười, trên tay nhẹ đi: “A, đều không phải câm điếc nha! Vì sao không nói lời nào?”

Tiểu Ngốc vô tội chớp chớp đôi mắt to, vẻ mặt tinh khiết lương thiện nhìn hắn: “Bởi vì anh là người xấu, cho nên tôi không thể để ý anh!”

Tề Huy khó hiểu trừng to mắt: “Ai nói ta là người xấu? Ta đắc tội ngươi? Ngươi dựa vào cái gì kêu ta là người xấu?!”

Tiểu Ngốc lui lại, ngẩng đầu giả câm.

Tề Huy hít sâu một hơi, giải oan cho mình.

Hắn chỉ vào hai mắt mình hỏi: “Ngươi thấy gì trong mắt ta?”

Tiểu Ngốc nhìn hai mắt hắn, đều mau nhìn thành mắt gà chọi cũng không thấy cái gì.

Tề Huy trực tiếp công bố đáp án: “Chân thành! Chân thành khó có thể che giấu.”

“Nga?!” Tiểu Ngốc cái hiểu cái không.

Tề Huy lập tức tẩy não cho cậu, thận trọng nói cho cậu, phán đoán một người là tốt là xấu, phương pháp trực tiếp nhất chính là — nhìn mắt hắn. Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, người tốt thì trong suốt sáng sủa, người xấu thì láo liên.

“Nga!!” Tiểu Ngốc hoàn toàn minh bạch, gật đầu tán thành.

Tề Huy vô liêm sỉ hỏi: “Ngươi nhìn ánh mắt ta, lấp lánh hữu thần! Không có một tia tạp chất! Nếu như ta là người xấu, có thể có đôi mắt đẹp như thế sao?”

Tiểu Ngốc lập tức lắc đầu, “Không thể không thể!! Anh là người tốt!”

Tề Huy cong miệng cười, “Ngươi cũng là người tốt.”

Tiểu Ngốc mừng rỡ, “Thực sự?”

“Na đương nhiên, ánh mắt của ngươi vừa to vừa tròn lại sáng sủa, trong suốt như hồ nước lặng, tiêu chuẩn thật là con mắt người tốt!”

Tiểu Ngốc bắt đầu lâng lâng liễu.

Tề Huy tiếp lại lừa dối cậu một hồi, không ra nửa giờ, liền đem cậu triệt để hàng phục.

Nhìn cậu vẻ mặt sùng bái đích hình dạng, Tề Huy ở trong lòng cười trộm.

Tôm ngốc, ngươi thực sự là ngốc không có thuốc nào cứu được! Bất quá, đĩnh khả ái, đĩnh hảo ngoạn! (^o^)/~

Tiểu Ngốc từ xe bus xuống thì trong lòng đã ngầm quyết định, mặc kệ Tiểu Tiện có tức giận hay không, cậu muốn làm bạn với Tề Huy. Cậu biết Tề Huy nói có chút khoa trương, nhưng cậu không có lý do không tin hắn. Nếu như muốn cậu nói ra một lý do, đó chính là cùng Tề Huy một chỗ cậu cảm thấy rất vui, thỉnh thoảng còn có cảm giác tim đập mạnh.

Tới trung tâm, mấy người thương lượng quyết định trước đi xem phim, sau ăn cơm chiều, cuối cùng mới dạo chợ đêm, thé nhưng một trận mưa to đã quấy rầy kế hoạch của họ. Khi bọn họ từ rạp chiếu phim đi ra, bên ngoài cuồng phong gào thét, điện thiểm sấm rền, trời đất như bị màn mưa bao phủ. Tiểu Tiện không còn tâm tư chơi đùa, thầm nghĩ nhanh một chút trở về. Tiểu Ngốc lại có điểm luyến tiếc rời đi, thật vất vả mới tới trung tâm, cậu còn chưa chơi tận.

Cậu nói ra, ngạc nhiên nhất chính là Tiểu Tiện cư nhiên không phản đối, chỉ là kêu cậu nhớ về sớm một chút, đừng ngủ bên ngoài là được.

Tại đây một mùa ấm thay lạnh thế, tâm tình Tiểu Ngốc lại như thời tiết hôm nay, khi thì ấm, khi lại lạnh. Nói trước đó cậu là thấp thỏm, thì khi Tiểu Tiện đồng ý tâm tình trong nháy mắt lại lên, một lần lại một lần cậu bị cảm động tới rối tinh.

Tề Huy thấy khí không có chỗ phát, một bên chọc chọc đầu cậu một bên nói cậu không có tiền đồ.

Kỳ thực ngoại trừ cậu tất cả mọi người dều minh bạch, Tiểu Tiện căn bản không có năng lực ngăn cản Tề Huy làm bất cứ chuyện gì, Tề Huy nếu quyết định dẫn cậu ra ngoài chơi, sẽ để cậu chơi cho thống khoái. Cho nên đêm nay bọn họ chơi đùa hết mình, hoàn toàn quên mất thời gian trở về.

Tề Huy đầu tiên mang Tiểu Ngốc tới tiệm kính mắt, vốn định mua cho cậu một bộ màu lam. Nhưng cậu thấy bên người có một nữ sinh mang theo mắt kính màu hổ phách, liền bật người nổi tật bắt chước.

Cậu muốn màu hổ phách, Tề Huy lại không đồng ý, vì thế hai người tranh chấp một chút, tối hậu mỗi người nhường một bước, hai màu đều mua. Vì vậy Tiểu Ngốc mắt trái màu lam mắt phải màu hổ phách, lon ton theo sau Tề Huy ra khỏi tiệm mắt kính.

Trước đó, Tề Huy căn bản không biết tật xấu bắt chước của Tiểu Ngốc. Lần này đi ra sau hắn cuối cùng cũng trường kiến thức.

Tiểu Ngốc thấy trước siêu thị xếp dài một hàng, không hỏi nguyên nhân liền chạy tới xếp hàng. Tề Huy phỏng chừng cháy não cũng không hỏi nguyên nhân xếp theo. Hai người xếp a xếp, chờ a chờ, rốt cuộc tới lượt, vừa nhìn, nguyên lai siêu thị tổ chức mua sắm quay thưởng. Mua một trăm đồng liền tặng một phiếu quay thưởng, giải nhất là — một túi bột giặt.

Tề Huy đen mặt căm tức nhìn cậu, cậu dĩ nhiên vô tội chớp mắt.

Để tránh phát sinh chuyện này lần hai, tề Huy nghiêm lệnh cậu không được chạy loạn, thành thật theo sau chính mình.

Tiểu Ngốc đặc biệt nghe lời, gọi theo sát hắn, cậu giống như cái đuôi nhỏ một tấc không rời.

Hai người ăn, gọi điện, dạo chợ đêm, chơi vui đến quên trời đất. Thẳng đến 11h tối, Tề Huy mới làm bộ nhìn một chút thời gian, sau đó vẻ mặt tiếc nuối nói cho cậu, hiện tại KTX đóng cửa rồi, bọn họ không thể quay về phòng ngủ được.

Tiểu Ngốc gấp đến độ xoay quanh: “Làm sao bây giờ?”

Tề Huy quay đầu thẳng cười, lần thứ hai nhìn cậu thì lại thay một bộ chính kinh: “Ai, xem ra chúng ta chỉ có thể kiếm khách sạn ngủ một đêm thôi.”