Cập nhật nội dung chi tiết về Văn Võ Song Toàn – Chương 1 mới nhất trên website Ngayhoimuanhagiagoc.com. Hy vọng thông tin trong bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu ngoài mong đợi của bạn, chúng tôi sẽ làm việc thường xuyên để cập nhật nội dung mới nhằm giúp bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.
[History 2] Văn Võ song toàn
Tác giả: Vân Đoan Minh Triết
Editor: Thanh Liên
Chương 1: Anh trai từ trên trời rơi xuống
Ném không biết bao nhiêu hòn đá, mặt hồ vốn tĩnh lặng tản ra từng đợt từng đợt sóng nước mãi vẫn chưa hết, giống như cảm xúc của cậu lúc này vậy, đang vô cùng, vô cùng tức giận, chỉ muốn phá hủy tất cả những thứ mà cậu nhìn thấy trước mắt.
Ba nói cậu sẽ có một người mẹ mới chăm sóc cho cậu, cậu cần sao! Cậu đã mơ hồ không còn nhớ được hình dáng mẹ nữa, chỉ khi nào nhìn những bức ảnh cũ của mẹ, cậu mới nhớ lại đôi chút ký ức về mẹ. Cậu đã quen cuộc sống không có mẹ, huống chi những người đàn bà khác sao có thể là mẹ cậu được chứ? Càng khiến cậu khó chấp nhận hơn chính là người đàn bà kia còn dẫn theo một thằng con trai!
Dựa vào cái gì đám người ngoài đó lại bước chân vào nhà cậu? Cậu sẽ phải chia sẻ ba với người khác sao? Thời gian cậu và ba gặp nhau vốn đã rất ít ỏi, giờ lại còn phải chia cho người khác một nửa?
Ba nói cậu có anh trai rồi, sẽ không còn cô đơn nữa. Cậu không thèm! Cậu không cô đơn! Cậu có phòng riêng của mình, có tất cả trò chơi cậu thích, tất cả đồ ăn ngon đều là của cậu, tất cả người giúp việc trong nhà đều nghe cậu sai bảo, cậu đang rất vui vẻ, cậu không cần thêm một người anh trai nào cả!
Ném đến khi tay mỏi nhừ, Vương Chấn Văn nhìn thấy bờ hồ có một quả bóng rách, không nghĩ ngợi, cậu bước tới sút mạnh một cái.
Thân thể Vương Chấn Văn chợt mất cân bằng, hai tay cậu vung vẩy, muốn túm lấy một cái gì đó, nhưng lại chỉ vớ được không khí. Cậu ngã xuống hồ, chỉ kịp kêu lên một tiếng hoảng hốt, cả người đã chìm xuống.
Xong rồi, lần này thì cậu xong rồi. Đây là biệt thự riêng của gia đình cậu, xung quanh không một bóng người, cậu chết chắc rồi!
Không cam lòng giãy dụa, đột nhiên chạm phải một thứ gì đó, cậu bất chấp túm chặt lấy thứ thô ráp kia không buông tay.
Sức lực vốn không còn lại nhiều nhanh chóng cạn kiệt, ý thức của cậu dần mơ hồ, cuối cùng chỉ còn một suy nghĩ, nếu có một người anh trai cũng tốt.
Một tràng ho dữ dội khiến không khí một lần nữa tràn đầy phổi, Vương Chấn Văn cảm thấy lồng ngực đau rát, toàn thân ướt sũng, lạnh buốt. Nhưng những cảm giác này lại khiến cậu vui sướng, dù bây giờ cậu đang khó chịu đến thế nào, nhưng ít nhất cậu còn sống.
“Này, cậu sao rồi? Có thể cử động không?” Tiếng một cậu bé vang lên bên tai cậu.
Vương Chấn Văn mở to mắt, hơi nước trước mắt dần tản ra đi, một cậu bé cả người ướt sũng đang quỳ gối bên cạnh cậu, hai tay đặt lên ngực cậu, lo lắng nhìn cậu.
Tràng ho khan cuối cùng cũng dứt, Vương Chấn Văn nâng tay hất bàn tay đang đặt trên ngực mình ra – thật ép cậu đến sắp không thở được nữa rồi. Cũng may, cậu có thể cử động được, chỉ có điều cả người cậu nặng trĩu.
Cậu bé kia vội thu tay, từ phía sau nâng cậu dậy: “Nhà của cậu ở đâu? Cậu đi được không? Điện thoại di động của tôi bị ngấm nước rồi, tôi không gọi điện được. Hay là cậu qua tạm nhà tôi?”
“Cảm ơn! Tôi không có sức bước.” Vương Chấn Văn tự giễu mà nghĩ dù không bị ngã xuống nước, cậu cũng luôn không có sức. Từ nhỏ thân thể cậu đã yếu ớt, lại lười vận động, thân hình cậu nhỏ hơn các bạn cùng trang lứa rất nhiều, sức cũng yếu hơn. Nếu như không phải nhà cậu có tiền, chắc hẳn cậu đã bị bắt nạt rồi.
“Để tôi cõng cậu.” Cậu bé đứng lên, nâng Vương Chấn Văn dậy, kéo lên lưng mình.
Cậu bé này thật là cao, ở trên lưng cậu ta, cậu cảm thấy mình đột nhiên cao hơn rất nhiều. Lưng người này rất rộng, tay cậu đặt phía trước cũng cảm nhận được lồng ngực rắn chắc.
Đầu óc của Vương Chấn Văn bắt đầu hỗn loạn, cậu vội nhắm mắt lại. Quần áo ướt sũng trên người bị một cơn gió bắc thổi qua, rất lạnh! Cả người run rẩy, bàn tay vòng qua cổ cậu bé kia siết chặt. Cậu bé đi rất chậm, nhưng rất vững vàng, sức lực của cậu ta thật lớn, xem chừng là thường xuyên vận động? Vương Chấn Văn miên man suy nghĩ, lúc mở mắt ra, phát hiện con đường mà cậu bé kia đang đi rất quen!
Cậu bé đi một chút rồi ngừng lại, điều chỉnh vị trí của cậu trên lưng mình, xem ra thể trọng của cậu cũng gây khó khăn cho cậu ta.
Đi hơn mười phút nữa, cuối cùng Vương Chấn Văn cũng nhận ra một chuyện, tuyến đường này chính là đi tới nhà cậu!
“Này, nhà anh ở đâu?”
“Nhà tôi sao? Cậu hỏi nhà trước kia hay nhà bây giờ?”
“Cái gì mà trước kia với bây giờ? Nhà không phải chỉ có một thôi sao?”
“Trước kia tôi sống với mẹ trong một căn hộ ở Thành Tây, nhưng từ hôm nay trở đi tôi sẽ chuyển tới nơi này.”
Nhịp tim Vương Chấn Văn đột nhiên nhanh hơn. Có khi nào, cậu bé này, người cứu cậu này sẽ ở nhà cậu? Nói đúng hơn, cậu ta chính là ‘người anh trai kia’ của cậu?
“Thả tôi xuống!” Vương Chấn Văn đột nhiên giãy dụa, muốn từ trên lưng cậu bé nhảy xuống.
Cậu đột nhiên giãy dụa như vậy khiến cậu bé hoảng sợ đến không kịp phản ứng, vội buông tay đang giữ chân cậu ra, thân thể loạng choạng một cái mới đứng vững lại được. Cậu bé quay đầu nhìn cậu, vẻ mặt bối rối: “Có chuyện gì thế?”
Máu dồn lên não, ý thức của cậu rõ ràng hơn, chỉ là trong tai vẫn còn hơi ong ong.
Sững sờ nhìn cậu bé cao lớn trước mặt, mặc dù gầy nhưng phần cánh tay lộ ra bên ngoài tay áo rất rắn chắc, vầng trán rộng có điểm mấy cái mụn, đôi mắt dài hẹp, sống mũi thẳng tắp, đôi môi không mỏng không dày, quần áo mặc trên người trông có vẻ rất cũ.
Cậu ta chính là con trai của người đàn bà kia, nhìn trông thật bần hàn!
“Anh tên là gì?”
“Tôi tên Trương Lực Cần. Cậu sao thế? Tôi cõng làm cậu khó chịu sao?”
“Chuyện đó không phải chuyện quan trọng. Tôi hỏi anh, ba anh tên gì?”
“Ba tôi? Cậu hỏi ba tôi làm gì?” Sắc mặt Trương Lực Cần có chút khó coi.
“Tôi không hỏi người ba trước kia của anh, tôi hỏi người ba hiện tại của anh tên là gì?”
“Tôi chưa hỏi mẹ, tôi chỉ biết chú ấy họ Vương.”
Xong rồi, chính xác rồi! Vừa rồi còn chửi thầm hai mẹ con người ta, bây giờ người ta đã tới tận cửa, đứa con trai còn cứu mạng mình, sau này mình biết tỏ thái độ với bọn họ thế nào được đây?
“Không cần, tôi tự đi được!” Vương Chấn Văn gắng gượng thân thể không chút sức lực đi về nhà. Trương Lực Cần theo phía sau, vẻ mặt khó hiểu.
Đi chưa được hai bước, Vương Chấn Văn đột nhiên quay phắt lại, nhìn chằm chằm Trương Lực Cần: “Anh nghe cho kỹ đây, không được nói ra chuyện tôi bị ngã xuống hồ, nếu không, tôi cho anh biết tay!”
Trương Lực Cần dừng lại theo, nhìn khuôn mặt nhỏ đầy tức giận của cậu, càng thêm khó hiểu. Nhưng anh không hỏi lại, vừa nghĩ ngợi, vừa đi theo đằng sau Vương Chấn Văn.
Về đến nhà, quả nhiên ngồi trong phòng khách ngoài ba cậu còn có một người phụ nữ nữa.
“Chấn Văn, con làm gì mà cả người đều ướt thế này?” Ba thấy Vương Chấn Văn cả người ướt sũng, vội bước tới hỏi. Trên người Vương Chấn Văn không chỉ ướt sũng mà còn dính đầy bùn nữa.
“Lực Cần, sao con cũng như vậy? Hai con vừa gặp chuyện gì thế?” Người phụ nữ kia nhìn hai cậu bé toàn thân đều bẩn.
“Con lại ra hồ chơi phải không? Ba đã nói bao nhiêu lần rồi, con không được đi ra đó, sao con không chịu nghe lời? Con vừa bị rơi xuống hồ đúng không?” Vương Tuần Dương cao giọng trách mắng, nhưng ánh mắt lại đầy lo lắng.
Vương Chấn Văn cảm thấy mình thật ngu ngốc, nhất định là do nước hồ ngấm vào não rồi, nhìn dáng vẻ này của cậu ai mà chẳng biết cậu vừa rơi xuống nước. Cậu đành miễn cưỡng bịa đặt một chút, nhưng Trương Lực Cần phía sau đã nhanh miệng nói trước: “Chú, không phải đâu ạ. Là con ra hồ đó dạo chơi, suýt chút nữa đã rơi xuống, may mà em trai này đã kéo con lên, con mới không có chuyện gì.”
Vương Chấn Văn quay đầu lại Trương Lực Cần. Người này sao có thể bình tĩnh như vậy, nói dối mà mặt không hề đỏ lên. Trương Lực Cần nhìn lại cậu, cười cười, ánh mắt dịu dàng.
Vương Chấn Văn vội thu mắt, mặt đỏ tim đập. Người này bệnh rồi sao, tự dưng cười làm gì!
Vương Chấn Văn nhìn ba vỗ vỗ tên ngốc kia, cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Thằng bé này, may mà hôm nay con ra hồ chơi, nếu không đã mất một người anh trai rồi. Lực Cần ngoan ngoãn, điềm đạm như vậy, tương lai nhất định không tồi. Lực học của Lực Cần cũng rất tốt, con ngoan ngoãn theo anh trai học hỏi, nghe chưa?”
“Chuyện này để sau hãy nói. Để hai con đi tắm trước đã, em đi nấu chút canh gừng, tránh để chúng cảm lạnh.”
“Chấn Văn, phòng anh trai ở đối diện phòng con, con dẫn anh lên đi.”
Hai người mỗi người một câu sắp xếp, Vương Chấn Văn không đợi ba nói xong đã xoay người đi lên lầu, Trương Lực Cần vẫn theo sát phía sau cậu.
Tắm rửa, thay quần áo xong, Vương Chấn Văn càng nghĩ càng cảm thấy uất ức, thế nào mà cậu ra hồ chơi là sai, còn tên Trương Lực Cần ra hồ thì không bị mắng? Còn cả nụ cười kia nữa? Tại sao anh ta lại cười? Đang muốn trêu tức cậu sao?
Phải hỏi cho ra, nếu không hôm nay cậu không ngủ yên được.
Vương Chấn Văn đi sang cửa phòng đối diện, vừa giơ tay định gõ, cửa phòng đã mở ra.
“Em tìm anh à?” Trương Lực Cần đã thay quần áo, vừa nhìn liền biết là ba mua cho, tất cả đều là hàng hiệu. Anh ta mặc bộ đồ này so với người lúc nãy cứ như hai người vậy, cả người đều khiến người ta chói mắt. Vương Chấn Văn ngẩn người một lúc mới nhớ ra mục đích của mình.
“Vào phòng rồi nói.” Cậu dùng lực đẩy Trương Lực Cần vào phòng, trở tay đóng cửa rồi bấm khóa lại, cậu không muốn bị ba nhìn thấy.
“Không ngờ chúng ta là anh em!” Trương Lực Cần lui vào phòng, dựa người lên bàn, nhìn người em trai sáng sủa trước mặt, trong lòng vô cùng vui vẻ.
“Ít nói nhảm đi! Tôi hỏi anh, vừa rồi anh cười cái?”
“Cười cái gì là cười cái gì? Bây giờ á?” Nụ cười của Trương Lực Cần lúc này đã biến thành hoang mang, không hiểu mà nhìn Vương Chấn Văn.
“Còn giả bộ! Lúc anh nói dối đó, có phải anh cười nhạo tôi bị ba mắng không?”
“Sao anh lại cười nhạo em?”
“Tôi đang hỏi anh đó!” Vương Chấn Văn gây sự sấn tới trước người Trương Lực Cần, lập tức nhận ra chiều cao của mình thua thiệt hơn, cậu vội che giấu bằng cách xoay người ngồi xuống bàn.
“Anh không cười nhạo em. Lúc đó anh rất vui, vì người anh cứu lại chính là em trai mình.”
“Ai là em trai anh? Tôi không chấp nhận anh là anh trai tôi, chúng ta không cùng ba cùng mẹ!”
“Không có quan hệ máu mủ cũng làm anh em được. Anh vẫn luôn muốn có một em trai hoặc em gái, có thể cùng nói chuyện, cùng chơi đùa. Em không thấy chơi một mình rất nhàm chán sao?”
“Ai nói tôi thấy nhàm chán? Tôi còn có bạn bè.”
“Không giống.”
“Thế nào là không giống?”
“Bạn bè không phải lúc nào cũng có thể ở bên nhau, nhưng chúng ta lại có thể luôn ở bên nhau. Mẹ anh đã nói cho anh biết anh sẽ có em trai, anh đã mong ngóng suốt mấy ngày nay rồi. Dù em nói thế nào, thật ra trong lòng em cũng mong có anh em, đúng không?”
Vương Chấn Văn không nói lại nổi! Người này nghe không hiểu lời cậu sao? Dù không hiểu lời cậu, thì từ giọng điệu của cậu cũng phải nhận ra chứ? Vậy mà từ đầu đến cuối anh ta đều không tỏ thái độ gì cả! Tên anh trai ngốc này không nhận ra mình không được cậu hoan nghênh sao?
“Anh không biết em nghĩ thế nào, nhưng anh rất vui vì có em là em trai. A, chúng ta đi xuống thôi. Mẹ của anh đã nấu canh gừng, uống vào đuổi lạnh, sẽ không bị cảm, rất tốt.”
“Tôi không uống! Tôi chưa nói hết! Sau này ở trước mặt ba tôi, chúng ta có thể giả vờ, nhưng sau lưng tôi là tôi, anh là anh, anh đừng có gọi tôi là em trai!”
“Được, nghe lời em! Nhưng giờ ba em đang ở nhà, không phải chúng ta nên diễn vai anh em sao?” Nói xong, Trương Lực Cần đưa tay khoác vai Vương Chấn Văn.
Mà ngay khoảnh khắc đó, Vương Chấn Văn như bị điện giật, dòng điện từ nơi tiếp xúc chạy thẳng vào lòng, nhộn nhạo. Cậu hoảng sợ vội hất tay Trương Lực Cần ra, lại quên mất mình đang ngồi trên bàn, thân thể lảo đảo ngã xuống, ngay sau đó lại ngã vào lồng ngực của Trương Lực Cần.
“Nhóc con này, sao lúc nào cũng dễ ngã như vậy?”
“Ai cần anh lo! Đừng chạm vào tôi, làm ơn tránh xa tôi ra!” Gào xong, Vương Chấn Văn cảm thấy trên mặt, trên cổ mình đều nóng ran lên. Người này luôn khiến cậu cảm thấy khó thở, không nên ở lại đây nữa.
Đúng lúc này vang lên tiếng gõ cửa, phía ngoài ba đang gọi bọn cậu đi xuống. Vương Chấn Văn vội nhảy phắt xuống bàn, mở cửa chạy ra ngoài, đụng ngay vào ba.
“Con cũng ở đây sao? Hai anh em các con đang nói chuyện gì vậy?”
“Không có gì, nói chuyện phiếm thôi ạ.” Vương Chấn Văn lúng túng cười.
“Anh em các con nói chuyện bồi dưỡng tình cảm cũng tốt, về sau đến trường có thể giúp đỡ lẫn nhau, ba đỡ lo lắng.”
“Đến trường gì ạ? Anh ta đến trường con học sao?”
“Người đến đây rồi, trường học đương nhiên cũng cần chuyển. Sao thế? Con vui chứ?”
“Vui ạ!” Câu nói này là của Trương Lực Cần đã đi tới đứng phía sau Vương Chấn Văn từ lúc nào.
Vương Chấn Văn thầm mắng vô số lần, vui cái rắm, vậy là cậu lại phải chạm mặt tên anh trai ngốc kia nhiều hơn rồi.
“Vậy thì tốt. Xuống đi, mẹ con đã chuẩn bị sẵn canh gừng cho hai đứa rồi.”
Ba cười ha hả xoay người xuống lầu, mặc dù không muốn, Vương Chấn Văn vẫn cùng Trương Lực Cần một trước một sau đi xuống theo.
Uống xong bát canh gừng liền đến giờ cơm tối. Trên bàn đầy đồ ăn mà Vương Chấn Văn thích, tỏa hương thơm lừng. Bị đói đến bụng đã kêu vang, Vương Chấn Văn ăn ngấu ăn nghiến.
Ăn no một nửa, Vương Tuần Dương mở miệng: “Thế nào? Mùi vị thức ăn không tệ chứ?”
Vương Chấn Văn gật đầu: “Chúng ta đổi đầu bếp sao ạ? Đầu bếp này nấu cơm ngon hơn.”
“Đầu bếp nào? Đây đều do dì Trần của con nấu đó. Hai người chúng ta có lộc ăn rồi.”
Đôi đũa đang gắp thịt của Vương Chấn Văn chợt khựng lại giữa chừng. Mẹ nó, com này là do người đàn bà kia nấu, cậu nên ăn hay không đây?
“Dì còn sợ không hợp khẩu vị của con, giờ thì dì yên tâm rồi.” Trần Cẩn nhìn Vương Chấn Văn ăn như hổ đói, cười rất vui vẻ.
Hai mẹ con nhà này đúng là có bệnh rồi! Bệnh cười! Động một chút là cười! Còn cười khiến lòng người nhộn nhạo nữa chứ.
Vương Chấn Văn liếc Trương Lực Cần, tên ngốc đó quả nhiên cũng đang cười. Cười cái rắm! Có gì hay mà cười. À, đúng rồi, từ nay về sau bọn có thể thoải mái hưởng thụ cuộc sống của người có tiền, vui vẻ là đương nhiên. Sao mình lại không nghĩ ra sớm chứ?
Dù nghĩ ra được lý do hai người kia cười nhiều như vậy, nhưng Vương Chấn Văn lại đột nhiên cảm giác không vui.
Share this:
Like this:
Số lượt thích
Đang tải…
Giai Thoại Văn Chương: Sơ Đường Tứ Kiệt (1)
Năm Vương Bột 16 tuổi trên đường đi thăm cha, hay tin Đô Đốc Diêm Bá Dư trấn nhậm Hồng Châu trùng tu Đằng Vương Các mở cuộc thi thơ văn và khoản đãi tân khách bốn phương, chủ ý muốn khoe tài con rễ là Ngô Tử Chương, nên đã cho Chương trau chuốt sẵn một bài phú thật hay để ngày hôm đó viết lại. Bột hay tin muộn, thời may có cụ già mách cho Bột rẻ thuyền vào Chương Giang sẽ có gió giúp đưa đến Đằng Vương Các. Bột nghe theo lời, đến đêm quả có gió lớn nổi lên chỉ trong một đêm mà vượt qua 800 dặm đường (có thể là nhờ gió của đêm Trùng Cửu mùng 9 tháng 9), kịp lúc Đằng Vương Các vừa phát giấy bút chiêu đãi khách làng văn. Thấy Bột chỉ là một thằng bé con, Đô Đốc Diêm Bá Dư không muốn cấp giấy bút, nhưng Bột kiên quyết muốn làm văn. Diêm không tiện từ chối, bèn cho người đứng phía sau lưng Bột, hễ Bột viết được câu nào thì chép lấy dâng đến cho Diêm xem, hễ thấy không xong là tống cổ ra khỏi buổi tiệc ngay. Khi Bột mở đầu bài văn bằng câu: Nam Xương cố quận, Hồng Đô tân phủ 南 昌 故 郡,洪 都 新 府 (Xưa là quận Nam Xương, nay là phủ Hồng Đô), thì Diêm cười và bảo: Cũng là sáo ngữ của các thầy Đồ Nho mà thôi. Đến câu: Tinh phân Dực Chẩn, Địa tiếp Hành Lư 星 分 翼 軫,地 接 衡 廬 (chỉ địa thế của Đằng Vương Các: Phân chia giữa sao Dực và sao Chẩn, còn đất thì nối tiếp giữa Hành Sơn và Lư Sơn) thì Diêm lặng thinh. Lại đến câu: Vật hoa thiên bảo, long quang xạ Ngưu đẩu chi Khư. Nhân kiệt địa linh, Từ Trĩ hạ Trần Phồn chi tháp 物 華 天 寶,龍 光 射 牛 斗 之 墟;人 傑 地 靈,徐 稚 下 陳 蕃 之 榻 (Của đẹp báu trời, ánh long quang chiếu sao Ngưu sao Đẩu; Đất linh người giỏi, cao nhân Từ Trĩ hạ giường Trần Phồn) thì Diêm lại tỏ ra vô cùng kinh ngạc. Kịp đến câu:
Lạc hà dữ cô vụ tề phi, thu thủy cộng trường thiên nhất sắc.
Ráng chiều cò trắng cùng bay,
Long lanh thu thủy nước mây một màu
… thì ông không còn dằn được cảm xúc, vỗ bàn đứng dậy khen là tuyệt cú! Rồi giấu nhẹm luôn bài phú làm sẵn của con rể không dám trình làng. Vương Bột nổi tiếng luôn từ đấy và bài phú Đằng Vương Các Tự 滕 王 閣 序 của Vương Bột cũng được lưu truyền thiên cổ với các câu đã trở thành Thành Ngữ như:
* Trong câu: Lão đương ích tráng, ninh di bạch thủ chi tâm 老 當 益 壮, 寧 移 白 首 之 心 cho ta thành ngữ: LÃO ĐƯƠNG ÍCH TRÁNG 老 當 益 壯 : chỉ Già mà còn mạnh khỏe.
* Trong câu: Cùng thả ích kiên bất trụy thanh vân chi chí 窮 且 益 堅,不 墮 青 雲 之 志 cho ta thành ngữ: CÙNG THẢ ÍCH KIÊN 窮 且 益 堅 : có ngh ĩa Nghèo mà biết kiên trì phấn đấu.
* Trong câu: Thiên cao địa quýnh, giác vũ trụ chi vô cùng 天 高 地 迥,覺 宇 宙 之 無 窮 cho ta thành ngữ: THIÊN CAO ĐỊA QUÝNH 高 地 迥 : chỉ Trời cao đất rộng.
* Trong câu : Hứng tận bi lai, thức doanh hư chi hữu số 興 盡 悲 來,識 盈 虛 之 有 數 cho ta thành ngữ: HỨNG TẬN BI LAI 興 盡 悲 來 : Hết vui tới buồn.
* Trong câu : Quan sơn nan việt, thùy bi thất lộ chi nhân 關 山 難 越,誰 悲 失 路 之 人 cho ta thành ngữ: QUAN SAN NAN VIỆT 關 山 難 越 : Núi non khó vượt.
* Trong câu : Bình thủy tương phùng tận thị tha hương chi khách 萍 水 相 逢,盡 是 他 鄉 之 客 cho ta thành ngữ: BÌNH THỦY TƯƠNG PHÙNG 萍 水 相 逢 : Bèo nước gặp nhau.
* Trong câu : Nhân kiệt địa linh, Từ Trĩ hạ Trần Phồn chi tháp 人 傑 地 靈,徐 稚 下 陳 蕃 之 榻 cho ta thành ngữ: NHÂN KIỆT ĐỊA LINH 人 傑 地 靈 hay ĐỊA LINH NHÂN KIỆT: Cuộc đất linh thiêng thì sẽ nảy sinh ra người tuấn kiệt.
… và còn rất nhiều rất nhiều câu hay khác nữa…
Vì tích của Vương Bột, nên trong Tăng Quảng Hiền Văn lại có câu:
Thời lai phong tống Đằng Vương Các
Khi thời cơ đã đến rồi thì sẽ có gió đưa đến Đằng Vương Các ngay.
Ý của câu trên chỉ khi thời vận tốt đã đến, thì con người sẽ rất dễ dàng mà có cơ hội để phát tích về mặt tiếng tăm hay công danh sự nghiệp. Nhưng khi qua đến Việt Nam ta, thì câu nói đó lại chuyển sang ý chỉ về tình duyên thuận lợi, may mắn, mà gọi là Duyên Đằng, như …
Trong Truyện Kiều để tả cuộc tình duyên thuận lợi của Hoạn Thư với Thúc Sinh, cụ Nguyễn Du cũng đã mượn tích nầy:
Ngay cả trong Hồng Đức Quốc Âm Thi Tập với sự chủ xướng của vua Lê Thánh Tông cũng mượn từ GÁC ĐẰNG để chỉ dịp may hiếm có, cơ hội thuận lợi cho tình duyên như:
… và như trong Đại Nam Quốc Sử Diễn Ca của Lê Ngô Cát và Phạm Đình Toái, bài thứ 8 tả lại mối tình giữa Công chúa Tiên Dung và Chữ Đồng Tử có câu:
Hay như trong Bích Câu Kỳ Ngộ, tả lại mối tình tiên tục giữa Tú Uyên và Giáng Kiều cũng có câu:
Cho thấy bài “Đằng Vương Các Tự” của Vương Bột ảnh hưởng rất lớn đến văn học Trung Hoa và Việt Nam ta. Cuối bài Tự lại được kết bằng một bài thơ Thất Ngôn Bát Cú cách điệu với bốn câu đầu gieo vần trắc và bốn câu sau gieo vần bằng rất hay như sau:
滕 王 高 閣 臨 江 渚, Đằng Vương cao các lâm giang chữ,
佩 玉 鳴 鸞 罷 歌 舞。 Bội ngọc minh loan bãi ca vũ.
畫 棟 朝 飛 南 浦 雲, Họa đống triêu phi nam phố vân,
珠 簾 暮 卷 西 山 雨。 Châu liêm mộ quyển tây sơn vũ.
閒 雲 潭 影 日 悠 悠, Nhàn vân đàm ảnh nhật du du,
物 換 星 移 幾 度 秋。 Nhật hoán tinh di kỷ độ thu.
閣 中 帝 子 今 何 在? Các trung đế tử kim hà tại?
檻 外 長 江 空 自 流。 Hạm ngoại Trường Giang không tự lưu !
Thật là cảm khái! Trải biết bao vật đổi sao dời, tang thương biến đổi, Đằng Vương Các vẫn đứng sừng sửng ở ven sông, nhưng Đằng Vương giờ ở nơi đâu? Cảnh cũ vẫn còn đây mà người xưa đà vắng bóng.
長 江 悲 已 滯, Trường Giang bi dĩ trệ,
萬 里 念 將 歸。 Vạn lý niệm tương quy.
況 屬 高 風 晚, Huống thuộc cao phong vãn,
山 山 紅 葉 飛。 Sơn sơn hồng diệp phi.
Hai câu cuối của bài thơ còn có một dị bàn là :
Huống PHỤC cao SƠN VIỄN, 況 復 高 山 遠,
Sơn sơn HOÀNG diệp phi. 山 山 黃 葉 飛。
* HUỐNG THUỘC hay HUỐNG PHỤC gì đều có nghĩa là: Hơn nữa, Vả lại…
* CAO PHONG VÃN : là Gió thu trên cao thổi vi vút vào buổi chiều tối, còn …
* CAO SƠN VIỄN : là Núi cao chập chùng xa xăm diệu dợi.
* HỒNG DIỆP hay HOÀNG DIỆP gì cũng đều là lá mùa thu, và cũng đều nên thơ cả! Có điều, người Việt ta thì hay dùng “Lá Vàng” để chỉ mùa thu, còn người Hoa thì hay dùng “Lá Đỏ”, vì họ có nhiều rừng phong đỏ thắm lúc thu về, còn ta thì lại có:
hoặc thi vị hơn như Tản Đà :
城 闕 輔 三 秦, Thành khuyết phó tam Tần,
風 煙 望 五 津。 Phong yên vọng ngũ tân.
與 君 離 別 意, Dữ quân ly biệt ý,
同 是 宦 遊 人。 Đồng thị hoạn du nhân.
海 內 存 知 己, Hải nội tồn tri kỷ,
天 涯 若 比 鄰。 Thiên nhai nhược tỉ lân.
兒 女 共 沾 巾。 Nhi nữ cộng triêm cân.
Khởi Tố, Tạm Giam 43 Người Vụ Sới Gà Khủng Đường Võ Văn Kiệt
Công an chúng tôi vừa khởi tố, bắt tạm giam hàng chục người để tiếp tục điều tra vụ đánh bạc và tổ chức đánh bạc trên địa bàn quận 6, TP.HCM.
Ngày 15-10, Cơ quan CSĐT Công an chúng tôi vừa khởi tố bị can, tạm giam với 43 người tham gia đánh bạc và tổ chức đánh bạc tại trường gà “khủng” trên đường Võ Văn Kiệt, quận 6, TP HCM. Theo đó, có 25 người bị khởi tố tội tổ chức đánh bạc và 18 người bị khởi tố tội đánh bạc.
Công an khởi tố, bắt giam 43 người trong vụ “đột kích” trường gà khủng ven đường Võ Văn Kiệt. Ảnh: HT
Trước đó, chiều 25-9, Phòng cảnh sát điều tra tội phạm về ma túy (PC04) phối hợp với các đơn vị chức năng của chúng tôi ập vào bãi đất trống trên đại lộ Võ Văn Kiệt (quận 6) khống chế hàng trăm người đang có hành vi đánh bạc và tổ chức đánh bạc.
Công an đã đưa gần 200 người, một số người tháo chạy cũng bị cảnh sát khống chế, đưa về trụ sở để lấy lời khai cũng như mở rộng điều tra vụ án.
Qua quá trình phân loại, Công an chúng tôi xác định nhóm người ở đây có hành vi đá gà chơi tài xỉu thắng thua ăn tiền.
Bị can Nguyễn Minh Thành (còn gọi là Cò, 42 tuổi, ngụ quận 6, chúng tôi được xác định là một trong những người đóng vai trò quan trọng tại trường gà.
Thành và các đồng phạm tổ chức đánh bạc bằng hình thức đá gà trong nhiều tháng qua tại bãi đất trống, thu hút hàng trăm con bạc ở chúng tôi và các tỉnh lân cận với số tiền thắng thua cực lớn.
Sới bạc được tổ chức từ khoảng một vài tháng trước tại bãi đất trống ven đường Võ Văn Kiệt (phường 3, quận 6, TP.HCM).
Để qua mặt công an, các con bạc thường không chạy xe đến trường gà mà gửi ở những điểm quen ở các đường Gia Phú, Bình Tây … trên địa bàn Quận 6 sau đó đi xe ôm đến sới bạc.
Ngoài việc đưa đón, các xe ôm còn đóng vai trò cảnh giới. Mỗi khi con bạc đi vào bên trong thì cửa tôn ngay lập tức đóng lại. Ngay cổng ra vào có một quán nước nhỏ nhưng thực tế là bình phong, luôn túc trực lực lượng canh gác, báo động khi có dấu hiệu khả nghi.
Do khu vực trống trải, giao thông thuận lợi nên thu hút rất đông con bạc tham gia kể cả ở các tỉnh. Xung quanh bãi đất giáp ranh giữa trường học và một công trường đang xây dựng đều được quây tôn, bên trong cũng được che chắn bằng bạt cả trên và dưới.
Trường gà này được tổ chức rất tinh vi, ma mãnh, theo một nguồn tin, nhóm tổ chức còn phân công các thành viên lượn lờ qua lại trụ sở công an gần đó để nắm tình hình, báo động một cách nhanh nhất.
HL (Nguoiduatin.vn)
https://www.nguoiduatin.vn/docbaovn/khoi-to-tam-giam-43-nguoi-vu-soi-ga-khung-duong-vo-van-kiet-tintuc711070
Làng Võ Không Thể Thiếu “Võ Gà”
Đá gà là thú tiêu khiển trong xã hội loài người từ rất xa xưa, thu hút cả bậc đế vương. Hình ảnh các cuộc đá gà, đấu vật… đã được khắc họa nhiều di tích lịch sử nổi danh thế giới. Một trong những nguyên nhân khiến con gà hiển hách không kém gì anh hùng danh tướng cổ kim như vậy bởi nó “có võ”. Nghe hơi “lạ lỗ tai”! Nhưng nếu có dịp đến trường gà, chúng ta sẽ được thưởng thức không ít chiêu thức độc đáo của mấy chú gà nòi chẳng khác gì võ sĩ nơi sàn đấu.…
Cú “Hồi mã thương”
HLV Tô Xuân Trường (môn phái Vịnh Xuân Kim Long), HCV Hội thi Võ cổ truyền toàn quốc trong thế Kim kê độc lập..
Xem các tuồng tích trên sân khấu hát bội hoặc cải lương, thỉnh thoảng chúng ta sẽ thấy cảnh sau một chập giao đấu nơi chiến trường, 1 trong 2 vị tướng bỗng dưng bỏ chạy 1-2 vòng rồi bất ngờ xoay người đâm thương ngược trở lại phía sau để hạ gục đối thủ đang mải mê đuổi theo. Ở trường gà cũng thế, quần thảo, chèo kéo lẫn nhau một hồi, bỗng một con rút đầu ra giả thua bỏ chạy, con kia “tưởng bở” lật đật rượt theo. Không ngờ, con gà đang chạy bất ngờ dừng chân, quay đầu lại đá thật mạnh vào đầu, cổ, mắt, thân đối phương đang bất cẩn xông đến.
Lãnh đủ một vố đau như vậy, không chịu nổi, con gà đuổi theo bị loại khỏi vòng chiến, bằng không cũng suy giảm thể lực… Thì ra, chú gà đã giở trò trá bại (giả thua) để chơi cú hồi mã thương – miếng võ sở trường của dòng họ La (nổi tiếng nhất là La Nghệ, La Thành, La Thông) trong truyện Thuyết Đường của Trung Quốc.
Còn trên đấu trường thì sao? Người võ sinh thu chân phải vòng qua gối trái để tọa tấn (tấn ngồi), xoay người một vòng ngược chiều kim đồng hồ rồi đứng lên và cùng lúc 2 tay chụp thẳng tam công (ngón trỏ, giữa và cái) vào mặt đối thủ đang xông đến… Hoặc từ đinh tấn, võ sinh nhảy lùi về sau trụ chân phải, chân trái co lên cao, sau đó xoay người, hạ chân trái xuống và xỉa thẳng 2 tay về phía trước… So sánh thường khập khiểng nhưng đó chính là những cú hồi mã thương trong bài Hùng kê quyền!
Hùng kê quyền
Hùng kê là bài quyền (còn gọi là bài thảo) do lão võ sư Ngô Bông (Quảng Ngãi) giới thiệu tại Hội nghị chuyên môn Võ cổ truyền toàn quốc lần thứ nhất năm1993. Tương truyền bài thảo này do Nguyễn Lữ (em của Vua Thái Đức Nguyễn Nhạc và Vua Quang Trung Nguyễn Huệ) chế tác sau nhiều lần quan sát các trận đá gà. Nguyễn Lữ sinh năm 1754, từng được thầy Trương Văn Hiến truyền dạy miên quyền (nhu quyền) – chuyên dùng sức nhẹ để thắng mạnh-hợp với phụ nữ và người tính khí ôn hòa. Hiện nay, võ phái An Bình (gốc Tây Sơn – Bình Định) tại TPHCM vẫn đang thờ Tướng quân Nguyễn Lữ.
Võ sư Nguyễn Công Tâm (Hội Võ cổ truyền TPHCM) cho biết: “Hùng kê quyền vận dụng nhiều thế miếng của gà nòi (gà đá, gà chọi) thành những đòn thế chiến đấu có giá trị cao: nhanh, biến hóa, phòng thủ, đánh xa, đánh gần, giả thua…”.
…với cú đá bay.
Về thủ, võ sinh đứng theo nhiều thế tấn (tạm hiểu là thế đứng thăng bằng trong võ thuật) khác nhau, trong đó có kê tấn: đứng chân phải, chân trái co lên cao, bàn tay thủ bộ kê thủ (gập 4 ngón: cái, giữa, áp út, út) đồng thời 2 cánh tay dang rộng như 2 cánh gà trông rất oai phong, hùng dũng để vừa ghìm đòn, vừa hù dọa đối phương… Lối thủ này kín toàn thân và đối thủ có thể lãnh trọn ngọn cước cùng cú xỉa vào mắt nếu vô ý xông vào.
Lúc tấn công, võ sinh có thể tung liên tục 2 cú song phi cước bên phải và trái. Khi bay đá, 2 bàn tay vỗ vào nhau như gà tung 2 cánh bay đá 2 chân. Đây phải chăng là miếng xạ rơi (quăng) của gà nòi khi 2 bên vừa xáp độ, sức lực còn dồi dào? Ông Vương Hồng Sển giải thích miếng xạ rơi như sau: “Quăng hay xạ rơi: không cắn gà nọ, chỉ cánh bay lên, chân xạ tới, vừa chân vừa cựa phóng hết, xạ hết vào mình gà địch, không khác trận “vũ bão” của võ sĩ thiện nghệ “ban cho” kẻ đối phương”.
Khi nhập nội (đánh gần), võ sinh thực hiện các thủ pháp (đòn tay) như tấn công (đánh bằng cạnh bàn tay), tam công, nhất chỉ (xỉa, mổ, đâm bằng ngón trỏ hoặc biến thế bằng cách dùng ngón cái như cựa gà) để đánh vào mắt, yết hầu… Cũng có khi chân phải thu về quy tấn (tấn quỳ), xoay người đứng lên tấn công vào mặt đối phương bằng kê thủ phải và trái rồi đánh chỏ thốc vào thân đối thủ. Lối đánh này gần giống như “đòn vỉa” (có nơi gọi là vô vỉa) của gà nòi, nghĩa là luồn đầu vào nách con gà kia, dùng mỏ nắm cổ nắm vai, nắm lông lưng và đá thốc lên. Dính đòn vỉa nhiều lần, con gà kia sẽ bị yếu gân cốt, đá không còn mạnh nữa, thậm chí còn bị gãy cánh…
Các thế võ gà còn xuất hiện ở một số bài quyền khác – Kim kê độc lập trong bài Mai hoa quyền. Mê đá gà và yêu thích thế võ này, ông Đặng Văn Anh (1921-1998) lấy tên võ đường mình là Kim Kê – Tây Sơn Nhạn, đào tạo nhiều võ sĩ đấu đài nổi tiếng tại TPHCM. Ở miền Trung, các võ sư Nguyễn Hồng (Quảng Ngãi), Kim Đình (Bình Định)… cũng là dân chơi gà đòn đồng thời thường trá bại để xoay người tung cú chỏ lật hoặc đá hậu (nghịch lân cước) rất có hiệu quả trong một số trận đấu…
Kê quyền trong võ lâm Trung Quốc
Trong võ thuật Trung Quốc, Trần gia Thái cực quyền cũng có thế Kim kê độc lập và Hàn kê bộ ở Mai hoa Đường lang môn. Tại tỉnh Phước Kiến (miền Nam Trung Quốc), Kê quyền rất nổi tiếng với các thế Kim kê chủy mễ (gà vàng mổ gạo) – một tay khóa tay đối phương, bàn tay kia chụm lại mổ vào mắt; Kim kê song đẩu sí (gà vàng rung 2 cánh) – 2 bàn tay đè 2 tay đối phương xuống rồi thuận lực xỉa đầu ngón tay vào mắt đối thủ; Kim kê đối mục (gà vàng nhìn nhau) – một tay khóa tay đối thủ, cổ tay kia đánh vào hông; Liêu âm thủ – bàn tay vổ vào hạ bộ. Kê quyền cũng sử dụng 2 cánh tay như 2 cánh chim – gạt qua 2 bên và tung chân đá lên hạ bộ. Đá là sở trường của loài gà nên Kê quyền còn dạy cho võ sinh luyện tập Nhật nguyệt cước – nhảy đá liên tục 2 chân.
Ở miền Bắc Trung Quốc, ba chi phái Tâm Ý Lục hợp quyền (tỉnh Hà Nam), Hình Ý quyền (tỉnh Hà Bắc) và Đới thị Tâm Ý quyền (tỉnh Sơn Tây) đều sử dụng Hình kê quyền. Tâm Ý Lục hợp quyền tung chiêu Kê đẩu mao (gà rung lông) – tay tấn công vào hạ bộ biểu thị cho động tác gà dùng cánh để đàn áp đối thủ hoặc Kê bào thực (gà bới đất tìm thức ăn) – kéo tay đối thủ xuống và dùng vai đánh vào thân. Xa thị Hình Ý quyền dùng chân đạp vào vùng hạ đẳng, tay tấn công vào mắt như gà vừa đá vừa mổ. Nói chung, những thế Kê quyền thường bắt chước các điệu bộ mổ, phất cánh và đá rất lợi hại của loài gà.
Võ thuật xuất phát từ nhu cầu tự vệ để sinh tồn. Quan sát hoạt động bản năng của các loài vật, những hiện tượng thiên nhiên… cộng với tư duy, con người đã chế tác ra nhiều thế miếng. Chính vì vậy mới có Hầu quyền, Hạc quyền, Hổ quyền, Xà quyền, Kê quyền… Những chiến binh ngày trước đeo những chiếc móng sắt ở tay hay hiệp sĩ vùng Cận đông sử dụng thanh kiếm cong đều mang hình ảnh cái cựa gà. Hoặc nhìn cây liễu mềm mại quằn thân xuống rủ bỏ lớp băng tuyết nặng trĩu để vươn lên, ông Kano Jigoro (người Nhật) đã sáng tác ra môn võ Judo (Nhu đạo). Mỗi môn võ, thế võ đều có giá trị riêng trong từng tình huống cụ thể, quan trọng nhất đối với người học võ vẫn là sự tinh luyện để vận dụng khi “đụng trận”.
THIỆN TÂM – HOÀNG THỊNH
Bạn đang đọc nội dung bài viết Văn Võ Song Toàn – Chương 1 trên website Ngayhoimuanhagiagoc.com. Hy vọng một phần nào đó những thông tin mà chúng tôi đã cung cấp là rất hữu ích với bạn. Nếu nội dung bài viết hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!